Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoắt cái đã tới thời điểm diễn ra bữa tiệc.

Trình Diệu Vi đi đến khách sạn JK Phượng Hoàng để hoàn thiện mọi thứ.

Khi cô tới được một lúc thì mẹ nam chính cũng đến.

“Cô định làm trò gì vậy? Chuyện kia chưa đủ mất mặt hay sao mà hôm nay còn tổ chức tiệc nữa?” Cố Tuệ Nhàn bước đến chỗ Trình Diệu Vi tra hỏi.

Trình Diệu Vi liếc mắt một cái, phát hiện ra Cố Tuệ Nhàn còn dẫn theo rất nhiều bạn bè đến xem trò hay.

Cô mỉm cười dịu dàng nhất có thể nói với mẹ nam chính:

“Mong mẹ hãy bình tĩnh một chút.

Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu vậy nên lúc này con cũng không thể nói gì được ạ!”

Cố Tuệ Nhàn cau mày một cái rồi nói:

“Đừng gọi tôi là mẹ.

Rất nhanh thôi cô và Tử Phàm sẽ ly hôn, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.”

Trình Diệu Vi mím môi không vội phản bác, cô mới bước vào trong thế giới tiểu thuyết, thông tin hệ thống thông báo không có quá nhiều, cô cũng chưa xác định rõ được mối quan hệ của nữ chính và mẹ chồng, cũng chưa phân tích rõ được lợi hại từ các mối quan hệ xung quanh mình.

Cô chỉ có thể lựa một lời hòa hoãn:

“Vâng! Trước khi bữa tiệc bắt đầu, con cũng không thể nói gì hơn.”

Cố Tuệ Nhàn thở dài một cái.

Bà nhìn Trình Diệu Vi chằm chằm.

So với thái độ ngạo mạn hôm trước ở phòng bệnh bà nội Tử Phàm thì hôm nay Trình Diệu Vi lại có phần chín chắn cẩn thận hơn.

Điều này khiến Cố Tuệ Nhàn cảm thấy bản thân mình mơ hồ trong việc hiểu về cô con dâu này.

Bà ngó đồng hồ rồi nói:

“Chắc là bữa tiệc sẽ diễn ra nhanh thôi vì tôi còn dẫn theo bạn xem trò vui, hơn nữa còn hẹn chơi bài với họ.

Và chắc chắn cô sẽ phải ly hôn với con trai tôi.”

“Về chuyện ly hôn, con sẽ không ly hôn đâu!” Trình Diệu Vi lên tiếng khẳng định.

Cố Tuệ Nhàn giật mình một cái, bà hỏi lại:

“Không ly hôn? Cô đã làm ra chuyện xấu hổ, phản bội lại Tư Tử Phàm mà cô lại mặt dày ở lại sao?” Cố Tuệ Nhàn tỏ vẻ gay gắt.

Vốn là muốn nhún nhường cho qua chuyện, nhưng mẹ nam chính lại không cho Trình Diệu Vi chút mặt mũi nào, với cá tính của mình, Trình Diệu Vi không chịu nổi ấm ức:

“Không phải ạ! Con không có phản bội cũng không lừa dối.

Mọi chuyện đều có nguyên do của nó.”

“Nguyên do gì chứ? Cô đừng nghĩ rằng bản thân tổ chức bữa tiệc này sẽ vớt vát được điều gì cả.

Tôi sẽ không chấp nhận một đứa con dâu phản bội con trai tôi.

Hơn nữa, nếu ly hôn, cô cũng không nhận được một đồng một cắc nào từ nhà họ Tư chúng tôi!” Cố Tuệ Nhàn nói một hồi, cứ nhằm mặt Trình Diệu Vi mà nói.

Cô nhìn mẹ nam chính bằng ánh mắt ngang bướng, khác hẳn cách đây năm phút còn nhún nhường.

Cố Tuệ Nhàn nuốt khan xuống, đối với ánh mắt ngang ngạnh của Trình Diệu Vi lúc này bà có phần tò mò.

Trước đây Trình Diệu Vi rất nhút nhát, dù có bị mắng, bị chửi, bị tra tấn vùi dập cô cũng không bao giờ phản kháng, vậy mà bây giờ Cố Tuệ Nhàn chỉ nói mấy lời Trình Diệu Vi đã sẵn sàng phản biện, thậm chí rất tự tin nhìn thẳng vào bà ta.

Lời nói thì trong cứng rắn có mềm mỏng, trong mềm mỏng thấy rõ được lý lẽ chặt chẽ.

“Con sẽ không ly hôn đâu ạ! Nhất là trong tình huống bản thân bị bôi nhọ thế này thì con lại càng không.

Mong mẹ hãy kiên nhẫn chờ buổi tiệc diễn ra, tất cả sẽ sáng tỏ.” Trình Diệu Vi cân nhắc nói, ánh mắt cương nghị hướng thẳng vào Cố Tuệ Nhàn.

“Cô cũng cứng miệng nhỉ? Bây giờ còn biết tranh cãi.”

“Dạ thưa đây không phải là cứng miệng tranh cãi ạ.

Con chỉ đang phản biện lại luận điểm của mẹ mà thôi.”

Cố Tuệ Nhàn mím môi lại, nhất thời không biết đáp sao.

Đây là lần thứ hai trong cuộc tranh luận với Trình Diệu Vi bà phải giữ im lặng vì nói không lại được.

Bà tức mình hừ một cái rồi quay đi.

“Được rồi, chờ thì chờ.”

Đúng lúc này, từ phía cửa chính, Trình Diệu Lan sải bước đi tới.

Bộ dạng của cô ta trông vô cùng khí thế, không những vậy trên tay còn cầm sẵn theo tài liệu thỏa thuận ly hôn của Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm.

Vừa thấy Cố Tuệ Nhàn, Trình Diệu Lan vui vẻ tiến tới ngọt ngào chào hỏi:

“Bác Tư! Cháu chào bác ạ! Cháu đã mang tới thỏa thuận ly hôn rồi đây ạ?”

Ở hội trường, Trình Diệu Vi nghe rõ mồn một lời Trình Diệu Lan vừa nói.

Hoá ra cô ta mang thỏa thuận ly hôn tới.

Trình Diệu Vi thở dài, bực bội mắng nam chính:

“Tư Tử Phàm! Đồ chết dẫm nhà anh! Anh nhất mực muốn ly hôn nên cho Trình Diệu Lan đem giấy tới hả? Tôi cứ không thích ly hôn đấy, anh làm gì được tôi? Đừng tưởng tôi bám anh.

Cái đồ rớt mất não như anh báu lắm đấy mà bà đây thích!”

Vì quá bức xúc, Trình Diệu Vi xổ ra một tràng dài những lời khó nghe, trực tiếp chửi Tư Tử Phàm là đồ mất não.

Dương Tuấn Phong đứng ngay gần đó nghe rõ mồn một từng lời.

Anh ta cau mày lại tự hỏi:

“Trình Diệu Vi vừa chửi Tư Tử Phàm sao?”.