Tóc!…Tóc!…Tóc….!

“Tiếng gì vậy, là tiếng gì vậy.” Dĩnh Dĩnh bực mình khẽ nhướng lông mày vài cái cố gắng mở mắt ra nhìn về hướng phát ra tiếng động quát lớn.

Khi đã nhìn thấy chân dung thủ phạm gây ra tiếng động khó chịu đó là ai thì Dĩnh Dĩnh bất giác hạ hoả, cô xoay người muốn ngồi dậy thì đột nhiên bị bật té xuống sàn nhà.

Nhìn lại nơi mà mình đã bị té xuống Dĩnh Dĩnh thầm than, mình vậy mà lại ngủ quên luôn trên ghế sô pha.

Dĩnh Dĩnh cười trong đau khổ lồm cồm bò dậy, cô thở dài một hơi rồi sau đó nhìn ra cửa sổ được làm bằng tấm kính trong suốt mắng to, “Tất cả là tại mày, cái con chim chết tiệt, mới sáng sớm mà gõ cái gì hả, đang là mùa đông đó, tuyết ngoài trời rơi đầy thế kia mà mày còn tâm trạng ở đây gõ sao, mau bay về tổ của mày ngủ đông đi.”

Không biết là do trùng hợp hay tại con chim đó thành tinh hiểu được tiếng người mà khi cô vừa dứt lời xong thì nó lập tức bay vụt đi mất.

Dĩnh Dĩnh cảm thấy thật thần kỳ liền đứng dậy lao nhanh đến trước cửa kính quan sát thử con chim đó bay đi hướng nào.

Đứng ngơ ngác nhìn con chim bay đi mất hút khoảng một phút sau Dĩnh Dĩnh liền lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm từ khoá, “Chim gõ lên cửa kính vào sáng sớm là có điềm gì.”

Tra tới tra lui, đọc lui tọc tới mấy trang web đều hiện thị kết quả là không tốt, còn đưa ra lời khuyên là tốt nhất gia chủ không nên ra ngoài để tránh gặp chuyện xui xẻo.

Dĩnh Dĩnh rất hài lòng với kết quả này, sự thật là với thời tiết xấu như ngày hôm nay cô không muốn ra ngoài một chút nào cả, thế thì đành nghĩ học một hôm vậy.

Hí hửng một hồi lâu Dĩnh Dĩnh chợt suy nghĩ, nhưng nhờ ai xin giúp cô nghĩ học bây giờ, cô không có số điện thoại của ai ở đó cả, lúc đăng ký học thì cũng là Tư Vũ làm giúp cô, thôi thì dứt khoác nhắn tin nhờ anh ta xin giúp vậy.

Nói là làm liền Dĩnh Dĩnh vơ lấy điên thoại lập tức nhắn tin cho Tư Vũ.

Nghĩ học một hôm chắc thiên hạ cũng không đại loạn đâu nhỉ, những chỗ dạy nghề như thế này thì bọn họ chỉ quan tâm là học viên có đóng đủ tiền hay chưa, còn có đi học hay không thì tuỳ vào bạn.

Dĩnh Dĩnh: [ Tư Vũ cậu có đang rảnh không?] 07:02 AM

Dĩnh Dĩnh: [ Cậu có thể giúp tôi nhắn một tin nhắn xin nghĩ tới lớp học làm bánh được không?] 07:02 AM

Dĩnh Dĩnh: [Tôi không có phương thức liên lạc với ai ở đó cả, đành nhờ cậu vậy, cảm ơn.] 07:03 AM

Nhắn tin cho Tư Vũ xong Dĩnh Dĩnh cầm luôn điện thoại chui rút vô chăn định ngủ tiếp, thời tiết như này rất hợp để ở nhà ăn và ngủ.

Điện thoại trong tay rung lên 2 cái Dĩnh Dĩnh vội vàng mở khung tin nhắn ra xem.

Cứ tưởng là Tư Vũ trả lời tin nhắn của cô, nhưng không phải là Bách Lý Vũ nhắn tin cho cô.

Đây là lần đầu tiên Bách Lý Vũ gửi tin nhắn cho cô, Dĩnh Dĩnh có chút hồi hộp, cô lại ngồi bật dậy.

Đúng với biệt danh mà tôi đã đặt cho anh, chỉ cần anh xuất hiện là tôi đột nhiên tôi sẽ có cảm giác tinh thần đang lao dốc phông phanh.

Dĩnh Dĩnh cảm thấy tình cảnh lúc này rất giống kiểu học sinh đang trốn học lại bị phụ huynh bắt được vậy.

Khủng bố tinh thần: [Tại sao hôm nay lại muốn nghĩ ?] 08:05 AM

Dĩnh Dĩnh : [ Trời đổ tuyết lớn, sợ lạnh không muốn ra ngoài.] 08:06 AM

Bách Lý Vũ : [ Ừm! ] 08:06 AM

Ồ! Có vẻ anh không bận gì lắm, hai tuần không gặp anh ta vẫn rất kiệm lời.

Trong lòng Dĩnh Dĩnh tự nhiên có cảm giác hơi buồn một chút.

“Ting Ting Ting…”

Vừa nằm xuống chuông báo tin nhắn lại vang lên, Dĩnh Dĩnh liền nhanh như chớp ngồi dậy chộp lấy điện thoại.

Nhưng sau khi thấy người nhắn tin cho mình là Bách Lý Hồng trên khuôn mặt của cô hiện rõ sự thất vọng.

Dĩnh Dĩnh không trả lời tin nhắn của Bách Lý Hồng, Cô trực tiếp nhấn nút gọi luôn cho cô ấy.

“Có chuyện gì thì gọi nói cho rồi, cần gì phải nhắn tin.”

Bách Lý Hồng cười khanh khách, giọng mỉa mai trả lời: “Thím nhỏ, hôm nay dậy sớm vậy sao?”

“Có chuyện gì mau nói, đừng vong vo, Thím nhỏ tôi đây đang đến tháng khó ở.”

“Hazzzz….Dĩnh Dĩnh à! Cậu thật là, rất nhàm chán đó.” Bách Lý Hồng chỉnh lại giọng nghiêm túc vốn có nói tiếp, “Sáng ngày mốt mình đến thành phố D công tác , cậu có muốn đi cùng mình không?”

“Không.” Dĩnh Dĩnh dứt khoác trả lời không cần suy nghĩ.

Bách Lý Hồng hơi tức giận, hắng giọng nói: “Này! Mình nói cho cậu nghe, ngày mai ông bà nội sẽ cùng mấy người bạn trong câu lạc bộ đi nghĩ dưỡng xuyên suốt hết luôn dịp lễ, cậu định cô đơn chết già ở nhà sao?”

“Cô đơn không có gì đáng sợ cả, chỉ có chết đói mới đáng sợ mà thôi.” Nói xong Dĩnh Dĩnh liền cúp máy, không cho Bách Lý Hồng có cơ hội năn nỉ, cùng đi công tác sao, tới đó cậu ta cũng sẽ bận bịu công việc, há chẳng phải lúc đó mình vẫn cô đơn sao, thôi thì cô đơn tại nhà cho khoẻ người.

Nằm rút trong chăn thêm 30 phút nữa cuối cùng Dĩnh Dĩnh cũng chịu thức dậy lết thân xác lười biếng đi vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu ăn sáng.

Ông bà cụ Bách Lý đã dậy từ rất sớm, bình thường sẽ ra khuôn viên được trồng đầy hoa trước nhà ngồi uống trà sáng, nhưng có lẽ đã vào mùa đông lạnh giá nên ông bà đành ngồi trong nhà thưởng thức trà.

“Dậy rồi sao?” Bà cụ mỉm cười nhìn Dĩnh Dĩnh hỏi.

Dĩnh Dĩnh cũng nở nụ cười, gật đầu với bà cụ đáp: “Dạ.”

Sống ở đây đã hơn 5 tháng cho nên cô rất tự nhiên mà đi tới ngồi bên cạnh bà cụ, rồi nhẹ nhàng cầm lấy bình trà châm thêm lá trà và nước sôi vào.

“Bà nội để con.” Dĩnh Dĩnh chợt thấy bà cụ đang định rót trà thêm vào tách thì rất uyển chuyển giành lấy bình trà trên tay bà lão rồi châm trà cho ông bà cụ cùng thưởng thức.

Tuy nói bây giờ cô đã là con dâu của ông bà nhưng cô vẫn giữ cách xưng hô cũ khi đến đây.

Ông bà bách lý cũng không quá hà khắc hay có ý kiến gì chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là đc.

“Khà! Khà!….đã rất ra dáng yểu điệu thục nữ rồi đó, coi như không uổng công con đi học.” Ông cụ thích thú cười phá lên khi thấy Dĩnh Dĩnh rất thuần thục pha trà và rót trà.

Khi ở bên cạnh ông bà cụ Bách Lý, Dĩnh Dĩnh giường như rất ít nói.

Trước câu tán thưởng của ông cụ dành cho mình, cô chỉ đành nở ra một nụ cười thật tươi rói như sương sớm ban mai để đáp lại lời khen đó.

Ngồi bên cạnh ông bà cụ, cô rất an phận, điềm tĩnh ăn điểm tâm sáng và uống trà, lâu lâu thì bồi một hai câu nói chuyện cho có.

Cụ ông Bách Lý vừa định bưng tách trà lên uống một ngụm nữa thì từ ngoài cửa lớn quản gia Trình dẫn đi vào một nam thư ký, nói là từ tổng công ty đến.

Nam thư ký đó đưa cho ông cụ một tập tài liệu sau đó đứng dõng dạc báo cáo, Dĩnh Dĩnh ngồi bên cạnh thong thả thưởng thức trà không quan tâm mấy đến lời nam thư ký đó nói.

Nhưng khi anh ta vừa nói đến câu tổng giám đốc Bách Lý Vũ sáng sớm nay đã đáp máy bay đến thành phố S, khoảng 45 phút nữa sẽ mở một cuộc hợp online, chủ tịch hãy kiểm tra tập tài liệu này thật kỹ nếu không có gì sai sót xin ngài hãy ký tên vào đó, rồi chiều ngày mai quản lý Bách Lý Hồng sẽ đích thân mang tập tài liệu này giao đến tận tay cho tổng giám đốc.

Dĩnh Dĩnh vừa nghe nhắc đến Bách Lý Vũ bỗng lòng cô bần thần nghiêng mắt nhìn về nam thư ký kia, y như rằng mong chờ anh ta hãy nói thêm việc gì đó liên quan tới Bách lý Vũ nữa đi.

Nhưng rất tiếc là anh ta không nói thêm gì nữa, cụ ông Bách Lý lật xem mấy tờ giấy rất nhanh, làm nó phát ra tiếng động, “Xẹt xẹt.”

Xem trong vài phút sau đó ông cụ lấy bút ký tên mình vô trang cuối.

Nam thư ký khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì lập tức cuối chào rồi rời đi thật nhanh.

“Tiểu Vũ từ nước ngoài bay về thành phố S rồi sao?” Bà cụ nhìn ông cụ đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó hỏi.

Ông cụ uống một ngụm trà cho nhuận giọng rồi mới từ từ trả lời, “Có vẻ đàm phán với đối thủ bên nước ngoài không thành công, cho nên nó đang muốn đánh nhanh, thắng nhanh.”

“Tiểu Vũ luôn hiếu thắng như vậy”.

Bà Cụ bất mãn nói.

“Công ty A&A là một miếng mồi ngon béo bổ đến cả mấy tập đoàn nước ngoài cũng đang tranh giành đến đầu đổ máu, nó phải đi nhanh nếu không sẽ rơi vào tay kẻ khác mất.”

Dĩnh Dĩnh ngồi bên cạnh y như được bật dây cóp, cô ngồi thẳng tấp, dỏng lỗ tai to ra hết sức có thể, để nghe không sót một chữ nào liên quan đến Bách Lý Vũ.

Hóng hớt nãy giờ cuối cùng Dĩnh Dĩnh cũng hiểu, thì ra là Bách Lý Vũ đi nước ngoài là để tranh giành thu mua cái công ty A&A gì đó.

Nhưng anh ta không đàm phán với người bán mà lại đi nói chuyện với mấy đối thủ cũng muốn thu mua A&A.

Có vẻ rất tiếc, anh ta qua đó đàm phán với đối thủ không thành công, cho nên gấp rút quay về xin chữ ký huy động vốn là để thu mua nhanh cái công ty A&A để tránh đêm dài lắm mộng.

Kiểu làm ăn như thế này của mấy người nhà giàu hiển nhiên cô không thể nào hiểu được.

Dĩnh Dĩnh lấy điện thoại trong túi ra cô mở khung tin nhắn nhưng sau đó lại thoát ra.

Cô bèn đứng dậy đi thẳng lên lầu, quên luôn cả việc mình xuống lầu là để ăn sáng.

Cô đi lui đi tới vài vòng, sau đó hít thở một hơi thật sâu lấy dũng khí gọi cho Bách Lý Hồng.

Gọi mãi mà Bách Lý Hồng vẫn không nghe máy, Dĩnh Dĩnh định thôi không gọi nữa thì đột nhiên Bách Lý Hồng gọi lại.

Giọng Bách Lý Hồng khe khẽ từ trong điện thoại truyền ra, “Bà cô ơi, mình đang bận họp, có gì nói chuyện với cậu sau.”

“À! Mình nói nhanh thôi.” Dĩnh Dĩnh ấp úng, “Chuyện ngày mốt đi thành phố D mình suy nghĩ lại rồi, mình sẽ đi cùng cậu.”

Bách Lý Hồng đang bận họp nhưng sau khi nghe Dĩnh Dĩnh nói xong thì thầm cười đắc chí, “Cậu hối hận rồi sao? Nhưng đợi cậu đổi ý thì cũng đã muộn rồi, chiều mai mình đã bị điều đi công tác gấp ở thành phố S rồi.”

Đúng như lời nam thư ký kia nói, Bách Lý Hồng thật sự đã bị điều đi tới thành phố S.

“Ồ! Vậy sao, lúc sáng mình còn đang mơ màng buồn ngủ nên không thấy cô đơn lắm, nhưng nghĩ lại năm mới mà ở nhà một mình rất có cảm giác giống như bị thế giới bỏ rơi, thôi thì mình đành chịu khổ đi công tác với cậu vậy.” Dĩnh Dĩnh cảm thấy mình bị điên rồi, điên thật rồi, vì muốn nhìn thấy Bách Lý Vũ mà có thể nói điêu đến như vậy.

“Ok! Cuối cùng cậu cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi đó, mau sắp xếp đồ đạc đi, mình sẽ gửi cho cậu giờ ra sân bay.

Thành phố S tuy không bằng thành phố D nhưng cũng không thiếu chỗ cho chúng ta chơi đâu.” Bách Lý Hồng giọng vẫn khẽ khẽ, “Không nói nữa, mình cúp đây.”

Dĩ nhiên là vé máy bay và những sắp xếp khác điều có Bách Lý Hồng lo liệu hết, nhiệm vụ của Dĩnh Dĩnh là ngoan ngoãn đi xếp vài bộ đồ.

Cô không phải là con người quá cầu kỳ nên lựa chọn cũng rất nhanh vài bộ rồi xếp vào vali ngay ngắn, rồi bỏ thêm một số vật dụng vệ sinh cá nhân nữa là xong.

Chuyện cô sẽ cùng Bách Lý Hồng đi đến thành phố S.

Lúc ăn cơm trưa cô đã nói cho ông bà cụ biết.

Ông bà cụ cảm thấy điều đó rất tốt.

“Con có thể cùng chồng của mình đón năm mới ở đó, rồi sớm sinh quý tử đầu lòng.” Bà cụ nổi hứng trêu chọc cô.

Dĩnh Dĩnh nghe xong liền đỏ mặt vì ngượng cho nên cô cúi đầu, vội vã ăn cơm cho thật nhanh rồi chạy trốn khỏi hiện trường..