Mọi người kinh ngạc.

Đội trưởng khuyên nhủ: "Tiền xây nhà không ít đâu, cháu yên tâm, nếu đã quyết định xây chỗ ở cho thanh niên trí thức thì bác sẽ xây lớn lớn một chút, bảo đảm đủ chỗ ở."

Dương Gia Nghi ăn ngay nói thật: "Cháu muốn xây phòng ở riêng một mình ạ, người đông dễ dàng lục đục với nhau, cháu không thích ạ."

Đội trưởng thấy Dương Gia Nghi quyết ý liền nói: "Đất ở đây rất nhiều, muốn xây nhà thì cũng được nhưng trong thôn sẽ không bán nền nhà cho cháu, chỉ cho ở thôi, sau này nếu cháu về thành lại thì sẽ được thu hồi, nhà nếu xây xong thì có thể bán lại cho thôn dân.

Đương nhiên, tiền công xây nhà cháu phải trả và phải tìm chỗ mua gạch mua ngói."

Dương Hữu Đức góp lời: "Gạch ngói mọi người không cần lo, tôi có người quen có thể nhờ mua hộ."

Đội trưởng lại hỏi: "Cháu muốn xây nhà to hay nhỏ?"

To thì không thể quá to rồi, nếu xây to quá, đến lúc có người ghen ghét đòi vào ở cùng thì sao.

"Không cần to lắm đâu ạ, cháu muốn một ngôi nhà vừa đủ một mình cháu ở, trong sân có chỗ cho một vườn rau là được ạ."

Đội trưởng gật đầu.

Hai người bàn bạc hồi lâu.

Tiền công xây nhà mỗi người ba mao một ngày, không cần bao ăn.

Dương Gia Nghi cũng nêu yêu cầu như tường vây phải cao ba mét.

Thời bây giờ, người trong thôn xây tường rất thấp chỉ tầm một mét, đứng từ ngoài có thể nhìn thẳng vào bên trong, nếu muốn leo vào cũng rất dễ dàng, không an toàn.

Dương Gia Nghi muốn đào một cái giếng nước trong sân, như vậy có tắm rửa hay giặt giũ gì thì cũng tiện, không cần mang vác đồ đạc ra sân, rất tốn thời gian.

Bởi vì thôn gần sông nên mọi người thường ra sông tắm giặt.

Trong thôn chỉ có hai cái giếng, một cái ở nhà thôn trưởng còn cái khác thì ở nhà thím Lan.

Tiền đào giếng cũng chẳng ít, tận hai mươi đồng tiền.

Dương Gia Nghi vuốt ve phong thư trong tay càng có có tin tưởng.

Nếu không có số tiền này thì cô cũng chẳng thể quyết đoán như vậy.

Bởi ai cũng biết cô nghèo rớt mồng tơi, lấy tiền ra tiêu xài còn phải nghĩ sẵn xuất xứ.

Cô cảm thấy lần sau mình có thể gửi đồ vật cho chú út, để báo đáp ân tình này.

Mọi người lại trò chuyện một hồi thì ra về.

Dương Hữu Đức cần vào huyện thành để tìm người mua gạch và ngói.

Đội trưởng phải xuống đất xem mọi người làm việc.

Dương Gia Nghi và thím Lan thì cần nghỉ ngơi.

Dương Gia Nghi về phòng.

Trong lòng quay cuồng về cuộc nói chuyện hôm nay.

Xem ra mẹ nguyên chủ sợ nguyên chủ biết về chú út nên giấu rất kỹ, nhìn dáng vẻ cấp bậc trong quân đội của chú út không thấp.

Thảo nào bà ta không dám để người khác biết mình khắt khe nguyên chủ, âu cũng là sợ chú út tìm đến hỏi chuyện.

Mà không đúng, nếu như vậy thì sao trong truyện, nguyên chủ thê thảm như vậy, đến chết cũng chẳng thấy chú út đâu?

Vì quá xa chăng?.

||||| Truyện đề cử: Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước! |||||

Cũng không đúng, từ việc cô vừa xuống nông thôn là chú út lập tức biết được, có thể thấy chú vẫn nhờ người âm thầm quan sát cuộc sống hàng ngày của cô.

Nghĩ không ra vậy đừng nghĩ, ngủ một giấc cho khoẻ, lúc sau còn phải làm nhiệm vụ.

À quên nữa, cô giơ phong thư trên tay lên, mở ra, bên trong chỉ có tiền và phiếu.

Cọc tiền lên đến ba trăm đồng, phiếu cũng có rất nhiều loại.

Ba trăm đồng đã là một con số khổng lồ đối với rất nhiều người.

Có vẻ chú út rất thương yêu nguyên chủ.

Nay cô sống lại trên thân xác này, xem có dịp phải giúp nguyên chủ báo hiếu cho chú út mới được.

Đồng thời, Dương Gia Nghi thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ nếu tiền không đủ xây nhà thì có thể lấy điểm trong hệ thống rồi đổi một ít đồ vật ra chợ đen bán trước.

Ngoài phiếu và thư giới thiệu thì chợ đen cũng là một thứ đặc thù của thời đại này, có dịp phải nhìn xem mới không uổng công đến nơi này.

Buổi chiều Dương Gia Nghi thức dậy trước giờ nấu cơm.

Kiếp trước cô là một con sâu gạo nên chẳng rành chuyện nấu ăn.

Có điều cô có thể giúp thím Lan vo gạo, nhặt rau và canh lửa.

Không biết thím Lan tìm đâu ra được một khối thịt khô thật to.

Thím nấu kho chúng chung với hột vịt, rồi thêm ớt đỏ.

Mùi thơm dậy lên nức cả căn bếp.

Dương Gia Nghi vừa len lén quan sát vừa cố gắng ghi nhớ.

Đúng vậy, cô gái nhỏ muốn học lỏm đó mà.

Trong trí nhớ của nguyên thân cũng có nấu thức ăn, nhưng hương vị chẳng ra gì, không bằng một phần của thím Lan nên cô phải học.

Cố gắng thôi, vì hạnh phúc sao này.

Thím Lan thấy vậy thì vừa nấu vừa giảng giải cho cô hiểu.

Thím đúng là một người phụ nữ tuyệt vời, vừa giỏi giang lại vừa dịu dàng.

Dịu dàng...

Lúc này Dương Gia Nghi chẳng biết thím Lan dịu dàng cũng phải xem người.

Cũng như thím Lan chẳng hề hay biết Dương Gia Nghi không thuộc dạng thiếu nữ "ngoan hiền" vậy.

Hai người đều có tính cách giống nhau nên rất hợp ý, thuộc kiểu "song kiếm hợp bích", "đánh khắp thiên hạ không có đối thủ".

Đây là nói sau..