Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

***********

Cơ thể Khương Trà lại run rẩy lần nữa, thật đáng sợ, lẽ nào cô lại phải chết sao?

Có lẽ vì quá tuyệt vọng, Khương Trà cũng lớn gan hơn đem toàn bộ nước mắt, nước mũi lau hết lên áo sơ mi trắng của Tiêu Tự. Gương mặt vẫn còn uỷ khuất mà ngẩng lên, ước lượng chiều cao chênh lệch, thấy anh đại khái cao hơn mình hẳn một cái đầu. Cô giữ chặt lấy phần áo ngang bụng của Tiêu Tự, nũng nịu nói: "Anh đừng có gϊếŧ tôi được không?"

Tiêu Tự cứng đờ người, trong lời nói che dấu sự tự giận: "Đi xuống cho tôi."

Khương Trà dứt khoát ôm cổ người trước mặt, kiễng chân đem cả cơ thể đều dựa vào người anh, cả trọng lượng cơ thể cô đều nằm trên người anh. Tay còn thuận tiện sờ mó cơ bụng, dù gì thì cũng phải chết, thôi thì cứ liều mình đi.

Tiêu Tự vì hành động này mà dù đang tức giận cũng phải bật cười, hỏi: "Muốn chết?"

Khương Trà không thèm ngẩng đầu, cứ như vậy đem cái đầu vùi ở trong ngực Tiêu Tự, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào: "Rõ ràng anh muốn gϊếŧ chết tôi."

"Ồ!" Tiêu Tự dùng sức đem cô rời khỏi cơ thể anh, ấy vậy mà lại thấy hốc mắt cùng mũi của cô gái nhỏ đều đỏ hoe nhìn qua ủy khuất vô cùng. Không hiểu sao những câu nói nặng lời chuẩn bị nói ra lại không thốt ra được.

"Không gϊếŧ cô."

Nghe vậy, cô gái nhỏ mới nhăn cái mũi lại, sau đó đôi mắt mở to nhìn anh: "Anh không nên lừa người nha."

Tiêu Tự đưa tay lên xoa mạnh đỉnh đầu Khương Trà.

"Không có lừa cô, đi thôi." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước, đã bị Khương Trà kéo góc áo lại.

"Đi đâu vậy?"

"Cô đem quần áo của tôi biến thành thế này, không tính bồi thường một bộ khác cho tôi sao?"

"Đúng là nên bồi thường cho anh." Dù nói như vậy nhưng cái tay đang nắm góc áo lại không có buông ra.

Tiêu Tự liếc mắt nhìn cô một cái, đem góc áo kéo ra, lại cúi đầu nhìn cô: "Làm sao thế?"

"Tôi... chân tôi bị tê rồi." Giọng của cô nhỏ xíu, may mà anh có thính giác tốt nên mới có thể nghe thấy.

"Vậy bây giờ làm sao? Muốn tôi ôm cô?"

Khương Trà nhanh chóng lắc đầu lia lịa: "Không, không, không cần."

Tiêu Tự dường như phát hiện ra chuyện gì vui, cũng không thèm quan tâm tới chuyện quần áo mà cúi đầu nhìn Khương Trà, cao giọng nói: "Không có nghe nói qua tiểu thư nhà họ Khương bị nói lắp nha."

"Tôi... tôi mới không có."

Lời vừa ra khỏi miệng Khương Trà đã nghĩ muốn bóp chết chính mình, rõ ràng vừa nãy vẫn còn nói chuyện tốt mà, sao tự nhiên lại nói lắp?

Cô luống cuống đưa mắt nhìn Tiêu Tự xin giúp đỡ.

"Tôi, tôi vì sao, như thế nào lại nói lắp, phải làm sao bây giờ?" Nói xong khóe miệng liền xụ xuống rồi khóc.

Lần đầu tiên Tiêu Tự cảm nhận chân thật về câu nói phụ nữ đều làm từ nước, cô gái này nếu như ngày nào cũng khóc, có khi có thể khóc thành sông Hoàng Hà mất.

"Đừng khóc", nói xong cảm thấy quá hung dữ nên đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Không có việc gì đâu, đừng khóc nữa được không?"

An ủi nhưng vô dụng, Khương Trà khóc tầm mười phút thì thấy mệt mới dừng lại. Khóc nhiều quá dẫn tới mất nước, Khương Trà cầm cốc trà sữa mà Tiêu Tự mang tới mở nắp uống, cô uống một hơi tới hơn nửa cốc mới có cảm giác như sống lại.

Tiêu Tự thấy cô rốt cuộc cũng ngừng khóc, liền hỏi: "Không sao chứ?"

"Không, không có sao."

Nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng, Khương Trà cảm thấy tâm trạng bi thương.

Tiêu Tự thấy cô lại muốn khóc, không hề nghĩ ngợi liền đưa tay bóp hai bên má cô rồi kéo đi ra ngoài.

Khương Trà mở to hai mắt không thể tin mà trừng anh, Tiêu Tự dường như cũng hiểu được như vậy cũng không tốt, sợ buông tay ra Khương Trà sẽ khóc, đành phải cùng cô giảng đạo lý: "Tôi buông tay ra, cô không được khóc nữa?"

Khương Trà khẽ gật đầu, Tiêu Tự buông tay ra Khương Trà thực sự không khóc, lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó giữ lấy cánh tay Tiêu Tự mà đi chậm từng bước.

Đi được một đoạn Khương Trà đột nhiên dừng lại, lôi cánh tay của Tiêu Tự có chút lúng túng nói: "Mẹ tôi vẫn còn ở quán trà sữa."

"Điện thoại di động đâu?"

Lúc Khương Trà đưa mẹ đi dạo phố đã để chế độ im lặng, lúc này cô lấy di động ở trong túi ra mới nhìn thấy có một tin nhắn: "Bảo bối thân ái, khi mẹ đang chờ con thì gặp được cha con cùng mấy quản lý đi khảo sát, chờ bọn họ khảo sát xong cha con đi tìm mẹ, chúng ta cùng nhau đi về trước. Nhớ đọc tin nhắn nha. Đúng rồi, trà sữa của con mẹ đưa cho cha con cầm rồi. Xe ở đó con có thể tự mình lái về, cũng có thể kêu trợ lý tới lái xe về." Tin nhắn được gửi từ mẹ cô đây mà.

Khương Trà càng cảm thấy bi thương, đưa điện thoại di động cho Tiêu Tự nhìn, cả người cũng đều tràn ra cảm giác tổn thương.

"Không có chuyện gì lớn cả. Nếu họ đã về hết rồi thì tôi dẫn cô đi chơi thôi. Đi nào."

-‐----------------------------

Vài lời của tác giả: Tiêu Tự hiện tại không có tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan), còn có chút không bình thường. Là loại người thỉnh thoảng sẽ trở lên ôn nhu, nhưng ngay giây sau cũng sẽ ngược vợ tơi tả. Trà Trà ở trước mặt người khác và khi đứng trước Tiêu Tự sẽ rất khác nhau, một bên là hoạt bát còn một bên là sợ hãi. Chỉ cần Tiêu Tự đối xử tốt với cô ấy thì nỗi sợ sẽ ngay lập tức biến mất, nhưng ngay khi Tiêu Tự trở lên hắc hóa Trà Trà sẽ ngay lập tức dùng chiêu tiến lên ôm chặt anh ấy. Dù sao đây cũng là một quyển sách ngọt ngào đến chết người. Đáng sợ quá, chơi game tới nỗi quên ra chương mới.

Hết chương 5.