Tô Tử Ngưng tỉ mỉ nhớ lại tràng cảnh ngày hôm ấy, Văn Nhân gia, Vạn Kiếm Tông, Lạc gia, Vô Cực Tông, Bách Mạch Tông, Tiêu gia, Thiên Cơ Các, Vọng Tiên Tông, Lâm gia... thân phận những người phát tín hiệu, sắc mặt lời nói của bọn họ, từng cái xẹt qua trong đầu nàng, hết thảy đều rất bình thường, đích xác không vấn đề. Nhưng Tô Tử Ngưng vẫn luôn cảm thấy có chút không thích hợp, lông mày nhíu lại, Văn Nhân Thu, Hàn Phi Vi, Vạn Khôn.... Nàng chợt ngẩng đầu, Hàn gia luôn đi cùng Văn Nhân gia, theo lý nếu Văn Nhân Thu đã phát tín hiệu rồi, Hàn Phi Vi lại cần thông tri nữa làm gì? Nàng hồi tưởng lại sắc mặt lời nói Hàn Phi Vi lúc đó, nàng vốn tưởng rằng Hàn Phi Vi là nhằm vào các nàng nên mới hành động như vậy, nhưng hiện giờ nghĩ lại, hẳn là nàng ta giấu đầu lòi đuôi, có tật giật mình!
"Làm sao vậy Tử Ngưng, nghĩ đến cái gì sao?" Tần Mặc Hàm nhìn sắc mặt của nàng, tức khắc đoán được nàng có manh mối. "Mặc Hàm, nàng cẩn thận nghĩ lại, người kia có thể là Hàn Phi Vi không?" Tần Mặc Hàm thần sắc ngưng lại, tỉ mỉ suy xét những lần cùng Hàn Phi Vi tiếp xúc: "Lần đó chúng ta rơi vào động phủ Mạc Vấn, phía trước đích xác gặp qua Hàn Phi Vi, từ đó về sau, sư tỷ bị ma tu tập kích, khả năng là có người mật báo. Hơn nữa Hàn Phi Vi rời Hư Không Huyễn Cảnh, hành động rất đáng ngờ, nếu không phải nhằm vào chúng ta, chính là cố ý muốn đánh lạc hướng mọi người." "Không sai, hơn nữa ta nhìn thấy Hàn Phi Vi phát tín hiệu, động tác rất mau lẹ, nhưng Văn Nhân Thu đồng dạng cũng đã phát, theo lý Hàn gia cùng Văn Nhân gia luôn đi cùng nhau, sao phải hai lần thông tri?" Tần Mặc Hàm ánh mắt sáng lên: "Cho nên nàng ta thông tri không phải Hàn gia, mà là Ma Tộc?" Tần Bách Xuyên màu rậm khẽ nhíu: "Hàn gia, bọn họ dám lớn mật như vậy sao?" Tần Mặc Hàm chậm rãi nói: "Tuy chưa thể khẳng định, nhưng vô luận nàng ta hành động riêng rẽ hay có Hàn gia chống lưng, đều hợp lý với những bằng chứng chúng ta có được. Chỉ là, Hàn gia vốn được Văn Nhân gia bảo hộ, Văn Nhân gia lại là một trong những đầu lĩnh năm đó quyết liệt chống Ma Tộc, nếu bọn họ trở mặt, thật sự là đại họa cho Tu Chân giới, cho nên trước cần tra xét thật kĩ Hàn gia." Tần Bách Xuyên gật đầu: "Ta minh bạch, đến thời điểm các nhà thương thảo, ta sẽ tranh thủ thăm dò một hai, cũng sẽ dặn dò đệ tử Hoành Châu Tần gia đặc biệt giám sát Hàn gia. Các con rời đi hai mươi mốt năm, Tu Chân giới cũng chưa từng bình yên qua, Ma Tộc hoạt động ngày càng thường xuyên, thậm chí bọn chúng nhiều lần cử Ma Sứ thực lực trên Nguyên Anh tiến vào Hoành Châu, Ung Châu, tựa hồ đang tìm cái gì. Chỉ là Ma Tộc thập phần cẩn thận, Chính Tiêu vài lần theo dõi cũng chưa thể phát hiện ý đồ của bọn chúng." "Đang tìm cái gì...." Tô Tử Ngưng bắt được trọng điểm, quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm dĩ nhiên cũng nghĩ đến: "Chẳng lẽ năm đó Lục đại hộ pháp thực sự còn sống?" Tần Bách Xuyên sắc mặt khẽ biến: "Hàm Nhi, ý của các con chính là, Ma Tộc lấy tinh huyết là vì muốn mở phong ấn sao? Năm đó Lục đại hộ pháp không chỉ còn lại Nữ Nguyên cùng Thác Bạt, còn có kẻ sống sót nhưng bị phong ấn tại Tu Chân đại lục?" "Rất có khả năng, kỳ thật chúng con đã sớm hoài nghi qua, cho nên lúc ở Vô Cực Tông đã từng nhắc đến, chỉ là bị Văn Nhân Thu phản bác. Tần gia gia trước cũng nói, vị thủ lĩnh kia có thể là con không? Hiện tại cơ bản có thể loại trừ, Ma Đế đã chết vốn là sự thật ai cũng công nhận, Chấp Mặc tuy còn ở, chính là chỉ còn tàn hồn, con cũng đã chuyển thế, cho nên con không thể bị người phong ấn được, vì lẽ đó người bị phong ấn là một trong Lục đại hộ pháp." Tô Tử Ngưng chậm rãi phân tích, còn không quên đem chính mình rũ sạch sẽ. Tần Bách Xuyên khẽ ho một tiếng: "Nhưng trong ký lục của các gia tộc ghi lại, Lục đại hộ pháp bị giết chết bốn người, nếu chúng không chết mà chỉ bị phong ấn, làm sao không người biết được?" Tô Tử Ngưng híp mắt lại: "Con có thể lý giải, năm đó người còn sống trở về chỉ có Văn Nhân gia lão tổ. Mà chiến trường đã được thanh tẩy, Ma tộc ngã xuống đều tọa hóa, hậu nhân vô pháp xác định Lục đại hộ pháp đã chết hết hay chưa, dựa theo binh khí ma tộc để lại, cùng với lời nói của Văn Nhân gia lão tổ, liền kết luận Lục đại hộ pháp đã chết. Nếu Văn Nhân gia lão tổ che giấu chân tướng, hoặc là, hắn căn bản cũng không rõ bọn họ đã chết hay chưa thì sao?" Điểm này nàng vẫn luôn nghi vấn, Sở Thịnh, tổ tiên của Nhạc Phồn cũng tham gia trận đại chiến năm đó, theo lời Sở Thịnh kể, đến cuối cùng Cửu U đã chết, ông ấy vốn cùng Văn Nhân gia lão tổ đuổi giết Kỳ Sơn, giữa đường không may ngã xuống, cho nên khả năng Kỳ Sơn vẫn chưa chết, trong đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho Văn Nhân gia lão tổ che giấu chân tướng? Tần Mặc Hàm hít một hơi thật sâu: "Con vẫn luôn cảm thấy Kỳ Sơn chưa chết, hắn thân là Hạn Bạt được thiên địa vạn năm dựng dục, tu vi tối cao trong Lục đại hộ pháp, sức mạnh cường hãn năng lực vô hạn, được xưng là bất tử trong tam giới, làm sao có ai đủ khả năng giết hắn. Hơn nữa, Ma Tộc hiện giờ còn đang tìm, nói vậy bọn họ cũng không biết hắn bị phong ấn nơi nào, thậm chí... Kỳ Sơn là bị ai phong ấn, vẫn còn chưa rõ, bởi vậy Ma Tộc chỉ có thể tận hết sức lực đoạt lấy tinh huyết bảy gia tộc đã từng tham gia đại chiến, mưu đồ giải trừ phong ấn cứu Kỳ Sơn. Nếu con đoán không sai, ngày bọn họ toàn lực xâm chiếm cũng đang đến gần." Tần Bách Xuyên hít hà một hơi, thật lâu không lên tiếng, hắn đối phán đoán của Tần Mặc Hàm vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, đứa nhỏ này trời sinh đầu óc nhạy bén, thông tuệ hơn người, đặc biệt loại sự tình nghiêm trọng thế này, nàng nếu không nắm chắc sẽ không kết luận như vậy. Hắn nóng nảy đi tới đi lui mấy bước, mới lên tiếng nói: "Ta lập tức triệu tập gia chủ các nơi, Hàm Nhi, con cùng Tử Ngưng cũng đến đi." Lúc Tần Bách Xuyên dẫn theo đoàn người Tần gia đến Hoành Châu đệ nhất tửu lâu, tại sảnh lớn các đại gia tộc tông phái đều đã đến đông đủ. Văn Nhân Sinh – Gia chủ Văn Nhân gia đã yên vị trên ghế thượng, thấy Tần Bách Xuyên đến, toàn bộ đều đứng lên thi lễ. "Tần huynh, biệt lai vô dạng." Văn Nhân Sinh đứng lên, khóe miệng mang theo tia cười nhạt. "Văn Nhân lão đệ, nhiều năm không thấy, vẫn là phong thái như cũ." Tần Bách Xuyên khách khí đáp lễ, sau đó cũng ngồi lên thượng tọa. Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ngồi ở ghế dưới Tần Bách Xuyên. Văn Nhân Sinh ánh mắt dừng trên người Tần Mặc Hàm, lại nhàn nhạt liếc Văn Nhân Thu, ngay sau đó cười nói: "Tần huynh có hảo tôn nữ a, nghe tiểu tử nhà ta nói, nàng chưa đầy trăm tuổi đã nhập Nguyên Anh, bực này kỳ tài chính là vạn năm hiếm thấy của Tu Chân đại lục, thật sự khiến ta ngưỡng mộ một phen." Người biết được Tần Mặc Hàm nhập Nguyên Anh cũng không nhiều, lúc này nghe Văn Nhân Sinh nói xong, một đám người trong sảnh đều sững sờ, không thể tin được mà nhìn Tần Mặc Hàm, lập tức nhóm thiên phú trẻ tuổi bắt đầu xôn xao lên. "Chê cười, Hàm Nhi nhập Hư Không Huyễn Cảnh được đại kỳ ngộ, vài lần thoát khỏi hiểm cảnh từ cái này tiếp cái khác, cũng là trời cao phù hộ, khí vận hảo thôi. Tôn nhi nhà lão đệ cũng không thể khinh thường, hai mươi mốt năm thăng liền hai bình cảnh, không hề thua kém so tôn nữ ta. Huống hồ người trẻ tuổi lứa này đều trò giỏi hơn thầy, ta nhìn sơ qua một chút, cơ hồ đều tiến rất xa, đều đáng giá trưởng bối chúng ta kiêu ngạo tự hào." Tần Bách Xuyên đơn giản nói mấy câu, phía dưới mấy vị gia chủ tông chủ đều mặt mày vui vẻ, liên thanh nói phải. "Trọng điểm hôm nay, hẳn là các vị đều biết, Hư Không Huyễn Cảnh là thánh địa rèn luyện mấy vạn năm nay của Tu Chân đại lục, lần này thế nhưng có ma tu lẫn vào tàn sát đệ tử các nhà, lấy đi tinh huyết dòng chính các đại gia tộc, khiến Tần mỗ đau lòng tức giận. Mà mấy năm nay, Ma Tộc hành động càng lúc càng lớn, cho nên ta hy vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực, đề cao cảnh giác." Văn Nhân Sinh gật đầu: "Không sai, đây cũng là chuyện khiến ta nhiều đêm không thể chợp mắt, đệ tử Văn Nhân gia lần này thiệt mạng không ít, thậm chí một tôn tử của ta cũng bị sát hại, rốt cuộc là người phương nào dám tự mình cấu kết Ma Tộc, đẩy Tu Chân giới ta rơi vào hiểm địa!" Hắn sắc mặt âm trầm, lần này Văn Nhân Thu nhập Hư Không Huyễn Cảnh tuy không làm hắn thất vọng, nhưng đệ tử chết quá nhiều khiến cho hắn đau lòng không thôi. "Lúc rời khỏi Huyễn Cảnh, Ma Tộc đến tập kích so chúng ta còn nhanh, hiển nhiên là có người lén mật báo cho bọn chúng, có thể âm thầm phát tín hiệu qua mắt đông người như vậy, kẻ kia thực lực cũng không tồi." Phó Kinh vỗ xuống ống tay áo, chậm rãi nói. "Không sai, không biết các gia tộc lúc thu được tin tức có thấy điểm gì dị thường, có khi nào hai lần liên tiếp được phát tin đến?" Tần Bách Xuyên tiếp lời, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua đám người trong sảnh. Mọi người nghe xong đều rõ ràng Tần Bách Xuyên ý tứ, lập tức tỉ mỉ xem lại tình cảnh lúc ấy. Hàn Huân, phụ thân Hàn Phi Vi, nghiêm mặt nói: "Thời điểm ta thu được tin tức, vừa lúc đứng bên cạnh nhạc phụ, vẫn chưa phát hiện có cái gì khác thường." Phó Kính thoáng nhíu mày: "Hàn gia đệ tử đều cùng một chỗ với Văn Nhân gia, gia chủ hai bên cũng đợi ở bên nhau, vì sao lệnh ái còn muốn phát tin tức, chẳng phải là làm điều thừa." Hàn Huân rất thẳng thắn, bất đắc dĩ cười cười: "Tiểu nữ từ nhỏ kiêu căng, ta cũng hết mực cưng chiều nàng, lúc nàng đi vào Huyễn Cảnh, liền nói lúc đi ra nhất định trước báo tin cho ta biết, cho nên ta liền cho phép nàng cùng A Thu đồng thời thông tri." Dứt lời, còn sủng nịch nhìn Hàn Phi Vi. Văn Nhân Sinh sắc mặt không được tốt, Phó Kình lời này hiển nhiên là đem đầu giáo nhắm vào Hàn Huân. Hàn Huân tốt xấu là chính mình tiểu tế, Văn Nhân gia trước giờ cũng luôn bảo hộ Hàn gia, này còn không phải là gián tiếp đánh vào mặt mình? Hắn lập tức mở miệng nói: "Lúc ấy lão phu cũng có mặt, Hàn Huân đích xác đã cùng ta nói việc này rồi, không có khả năng là hắn." Tần Bách Xuyên nhìn Phó Kình, hai người cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ là nói sang vấn đề khác: "Năm đó mấy nhà tinh huyết đã bị lấy sáu vị, Sở gia nguyên bản đã mất tung tích vậy mà cũng bị Ma Tộc tìm được, cũng liền ý nghĩa Tần gia ta trở thành cái đinh trong mắt bọn chúng. Hơn nữa Ma Tộc mấy năm nay thường xuyên đi vào Tu Chân giới, ẩn ẩn là đang tìm cái gì, ta nghi ngờ rằng Lục đại hộ pháp năm xưa không chỉ còn dư lại Nữ Nguyên cùng Thác Bạc, mà vẫn còn kẻ khác sống sót, chỉ là bị phong ấn lại thôi. Nếu Ma Tộc tìm được vị trí phong ấn, tất nhiên sẽ không tiếc hết thảy để cứu hắn ra, đến lúc đó hậu quả, ở đây mỗi một vị hẳn là đều rõ ràng." "Ta còn không thể tin được, năm đó vì sao không người biết còn đại năng Ma Tộc bị phong ấn, chuyện này thật sự không hợp lý." Tông chủ Vạn Kiếm Tông lắc đầu. "Chính là hiện giờ đủ loại dấu hiệu cho thấy, suy đoán của Tần lão có thể là đúng, bằng không bọn chúng làm sao chấp nhất với tinh huyết các nhà như vậy. Mà vừa rồi Tần lão nhắc đến chuyện Ma Tộc đang tìm đồ vật, ta Bách Mạch Tông cũng từng phát hiện bọn chúng vài lần." Phó Kình rất cơ trí, hắn vẫn ôm thái độ thà rằng tin là có, đối với Tần Bách Xuyên đề chuyện, hắn thực để ý, dù sao chuyện này thật sự làm người lo lắng. "Nếu là sự thật, chúng ta dĩ nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, trước bằng mọi giá phải tìm được cái gọi là nơi phong ấn. Không biết các vị mấy năm nay có phát hiện Ma Tộc hành động tập trung ở nơi nào?" "Hoành Châu, Dĩnh Thành, Ung Châu, đều có dấu vết Ma Tộc lui tới, phạm vi không nhỏ. Cho nên các vị phải hết sức cẩn thận, một khi phát hiện thấy Ma Tộc, không thể rút dây động rừng, cần âm thầm quan sát, tìm ra vị trí phong ấn, chúng ta liền có thể xoay chuyển cục diện bị động hiện giờ." Tần Bách Xuyên gật đầu, Phó Kình hiện tại xem như đối việc này nhất để bụng, Vọng Tiên Tông, Thiên Cơ Các vẫn luôn đứng giữa, Lạc gia, Văn Nhân gia, Vạn Kiếm Tông trước giờ đối Tần gia không nhiều tín nhiệm, cho dù đáp ứng xuất lực, phỏng chừng cũng có rất nhiều tiểu tâm tư. Tần Bách Xuyên ẩn ẩn cảm thấy vô lực, năm đó khúc mắc giữa Ma Đế cùng Tần Chiêu Mặc vẫn còn quấn quanh, một lần đại chiến liền sinh linh đồ thán, mà nay Nữ Nguyên mang theo cừu hận trở về, không còn những tu sĩ cảnh giới đại năng như Tần Chiêu Mặc vững vàng bảo vệ, Tu Chân giới làm sao ứng đối đây? Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đi theo phía sau Tần Bách Xuyên, đứng ở lầu gác nhìn đám người kia lục địa rời đi, trong lòng có chút u ám. Văn Nhân Thu cùng Hàn Phi Vi đi lướt ngang sau lưng các nàng, Văn Nhân Thu thoáng dừng bước, mắt nhìn Tô Tử Ngưng: "Ma tộc vận sức chờ phát động, cần có đủ tinh huyết để phá phong ấn, nói vậy ngày sau bên người Tần thiếu chủ nguy cơ tứ phía, mong cô nương hảo hảo bảo trọng." Lời này nhưng thật ra thiệt tình, bất quá lại là đối với Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng gật đầu: "Đa tạ quan tâm, có ta ở bên Mặc Hàm, tự nhiên toàn lực hộ nàng chu toàn, Tần gia cũng sẽ không bất cẩn. Tộc đệ của Văn Nhân công tử gặp nạn, chúng ta rất đáng tiếc." Văn Nhân Thu lông mày nhíu chặt, lại nhẫn nhịn xuống. Nơi xa Văn Nhân Sinh trầm giọng nói: "Thu Nhi, cần phải đi." Văn Nhân Thu biết gia gia mình tâm tình không tốt, nhanh chóng rời đi. Văn Nhân Sinh lạnh nhạt nhìn hắn: "Hôm nay Tần gia cùng Bách Mạch Tông rõ ràng không chừa mặt mũi cho Văn Nhân gia, ngươi còn có tâm tư ở đó cùng nữ nhân kia tán chuyện phiếm? Tần Mặc Hàm nhỏ hơn ngươi gần hai trăm tuổi, tu vi đã vượt ngươi, ngươi không cảm thấy nhục nhã sao!" "Gia gia?" "Văn Nhân gia bị Tần gia chèn ép đã lâu, một cái chưa đầy trăm tuổi Nguyên Anh, ta không cảm thấy nàng là bằng chính mình bản lĩnh, nhưng là ngươi kém quá xa, sau khi trở về hảo hảo bế quan, chuyện trong tộc liền giao cho nhị thúc của ngươi, không cần lại quản." Văn Nhân Thu sắc mặt biến đổi: "Gia gia!" Văn Nhân Sinh không muốn nghe hắn nhiều lời, lập tức phá vỡ hư không, biến mất vô ảnh. Văn Nhân Thu đứng ở tại chỗ hồi lâu không nói gì, Hàn Phi Vi đau lòng nhìn hắn: "Biểu ca, gia gia chỉ là bị Tần Mặc Hàm kích thích, huynh đã rất lợi hại, chờ hắn nguôi giận......" "Gia gia chỉ có thể thấy được người đang ở đỉnh núi, cho dù ta ưu tú thế nào, trước Tần gia, cũng chỉ là cái phế vật." -------------------