“Kim Kỳ ca ~ “

“Làm sao ?” Kim Kỳ thân thiết nói, có cảm giác như mồ hôi túa ra như thác trong lòng bàn tay.

“Ngươi dạy ta bắn tên có được hay không?”

” Dĩ nhiên là được!”

“Kim Kỳ ca, vậy trước tiên ngươi đưa ta ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa được không? Ở nhà buồn quá. . “

“Ha ha, đi thôi!” Kim Kỳ ca sủng nịch cười cười.

“Kim Kỳ ca, vậy chúng ta có thể hay không đi chơi diều a?”

“Luôn sẵn sàng tiếp đón!”

Mấy ngày nay Kim Kỳ ca vẫn đang vì đại hôn của hoàng đế mà bận rộn đến tối mày tối mặt, nhưng bất kể ta thỉnh cầu cái gì hắn cũng đều tận lực làm cho ta hài lòng . Khác hẳn với Ảnh Hiên kia, có lúc thì vui vẻ thoải mái, có lúc lại trưng ra bộ mặt lạnh hơn tiền, như thể có ai nợ hắn cả triệu bạc . Kỳ quái đến mức đáng sợ! Hỏi Kim Kỳ ca thì hắn lại cười đến mức làm ta dựng cả tóc gáy, bọn họ quả nhiên là sinh đôi! Đều kỳ quái như nhau!

Giống như bây giờ đây, trên bàn cơm lại xuất hiện khuôn mặt xanh mét như vậy thì thử hỏi ai còn muốn động đũa ăn cơm kia chứ!

“Này! Ta nói ngươi có phải là ăn nhầm cái gì rồi không ? Vì cái gì mà sắc mặt xấu như vậy ?” Không thể nhịn được nữa rồi!

“Nàng! Ta xấu hay không là chuyện của ta! Tự lo cho nàng đi thì hơn!”

“Ngươi ăn nhầm thuốc nổ hả!”

“Nàng! . .”

“Thế nào? Mấy ngày nay không đánh nên thấy ngứa người à ?”

“Nàng đừng tưởng rằng nàng là nữ tử thì ta sẽ nhẹ tay với nàng!”

“Ai bảo ngươi nhẹ tay! Không phải đối thủ của bổn tiểu thư thì thôi nói đại ra cho rồi ! Chuyện này có gì mà mất mặt chứ!?”

“Nàng! Nam nhân bà , mau đi ra! Không giáo huấn nàng thì không được rồi!”

“WHO sợ WHO chứ! Chó con mới sợ ngươi !” ( Tiểu Biên : Nam mô a di đà phật . . . thiện tai. . .)

“Lại nữa rồi. .” Ân Dực nhỏ giọng than thở.

“Đều ngồi xuống hết cho ta!” Kim Kỳ đập bàn làm cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng như ban đầu. ( Ách, nói thật chứ , chẳng biết các nàng nghĩ sao, ta vẫn là thích Kim Kỳ hơn )

“. . . .” Hai người oan ức giậm tay giậm chân ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn nhau khiêu khích.

“Ảnh Hiên, người ta như thế nào cũng là một tiểu cô nương, đồng thời cũng là khách của chúng ta, sao đệ có thể nói như vậy với nàng ? Lễ nghi đệ để ở đâu?”

“Đệ. . .”

“Không cần giải thích , đã lâu như vậy rồi , ta nghĩ đệ nên nói rõ ràng, đệ cuối cùng vì sao lại biến thành như bây giờ.” Kim Kỳ hoàn toàn không cho Ảnh Hiên cơ hội phản bác.

“Hì hì. . .” Ta vui vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

“Còn có Nhược Khả, là một cô nương thì nàng nên rụt rè một chút!”

“Ta. . Không phải. . Đều là hắn. .” Trong nháy mắt, ta có cảm giác Kim Kỳ y hệt như cha ta, vô cùng nghiêm túc.

“Được rồi! Làm ơn cố gắng giữ bình tĩnh cho ta, Ảnh Hiên, dây dưa dài dòng sẽ hỏng việc. Còn có Ân Dực. .”

“Có!” Ân Dực giơ tay trái lên cao. (Tiểu Biên: Học sinh tiểu học sao? . . . =. =|||)

“Nhà ngươi định ăn bám sao?” Thực sự là một lời kinh người a!

“Kim Kỳ ca, ta không phải. . Cái kia. . Cái này. . Kim. . Kim Kỳ ca, ngươi nghe ta giải thích đã!” Ân Dực phi thân đuổi theo Kim Kỳ đang xoay người rời đi, hắn chẳng qua là ăn ké vài bữa thôi mà!!

“. . . .”

“. . . .” . . . . Đã có một quãng thời gian rất dài hai chúng ta một câu cũng không nói, thế nhưng ngay lúc ta định quay về phòng thì Ảnh Hiên lại gọi ta :

” Nhược Khả. .” Ta không nghe lầm chứ? Một vương gia không coi ai ra gì như Kim Ảnh Hiên cũng gọi tên ta sao? Ha ha, hắn gọi như thế cũng thật là . . Khiến người ta khó có thể thích ứng kịp!

“Cái gì?” Ta hơi sợ nói, vừa nói vừa dè chừng không dám lớn tiếng , chỉ sợ làm hắn phát điên lên thì chết chắc!

“Ta. . . Ta có lời muốn nói. .”

” À. . ờ. . Vậy ngài nói đi. .” A ~~ càng đáng sợ ! Hắn. . Hắn như thế nào lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy! Muốn dọa chết bản tiểu thư sao!!

“Ta. . . Ta. . .”

“Cái kia. . Đại ca , ngài làm ơn ăn nói bình thường đi! Không nên dùng cái giọng đó nói với ta . . . Ngươi như vậy rất đáng sợ đó !” Ta đây chính là ăn ngay nói thật, không chút nể nang.

“. . . . . Ta. .”

“Xin ngươi đó ~~ đừng có dùng giọng điệu ấy . .”

“Ta thích nàng !”

“Hả ? ? Ngài mới vừa nói cái gì ? Ta có phải là. .”

“Nàng không nghe lầm! Ta vừa nãy là nói với nàng, Trần Nhược Khả, nói ‘Ta thích nàng’ .” Ảnh Hiên lại thật lòng nói lại một lần nữa.

“. . Sở dĩ ngươi vì chuyện này. . Mấy ngày nay. .”

“Bởi vì ta . .”

“Rất ngu ngốc ư! Thích thì cứ nói thôi! Ghen làm cái gì ? Ta còn tưởng rằng ngươi đang có nhu cầu sinh lý , còn đang định dẫn ngươi đi kỹ viện đây! Nhìn dáng dấp là miễn. .” Ta lầm bầm lầu bầu bên trong.

“Vậy . . . ý nàng thế nào ?” Việc này cần quyết định nhanh nhanh một chút, bằng không nha đầu này không biết sẽ còn giở trò gì đây!

“Có thể a ! Có điều ngươi là tạm thời thôi nha ~ tại vì ta không xác định được sắp tới có phải lòng ai hay không nữa . .”

“Ha ha, nàng sẽ không có cơ hội đâu !” Ảnh Hiên tự tin cười cười, Ách. . Có chút âm u. .

Ngày hôm nay là đại hôn của hoàng đế Thần Trạch, rõ ràng là ngày vui nhưng lại khiến cho ta nhàm chán đến phát rồ! Tại sao nhàm chán à ? Là bởi vì vương gia Ảnh Hiên kia nhất định phải vào cung, vào thì cứ vào đi, đằng này lại còn bắt ta ở trong vương phủ, tuyệt đối không được ra ngoài, nói là bên ngoài rất nguy hiểm, ta có phải con nít lên 3 đâu ? ! Thực sự là. .

Đối với hắn không còn gì để nói ! Đã không thể ở nhà chơi với ta thì thôi đã đành, lại còn hạn chế tự do của ta,đúng là quá không nhân tính! Hỏi thử ta làm sao chấp nhận được đây ?

Ân Dực cũng có đến vương phủ nhưng lại bị cấm cửa không cho vào nên đành đi theo Ảnh Hiên luôn, ai bảo hắn ở vương phủ quỵt cơm lâu như vậy làm gì! Mà hoàng đế kia cũng thật tốt quá, nhờ người khác không được hay sao mà phải lôi cả Ảnh Hiên đi chứ ? Đã vậy còn lấy với cái lý do khiến ta không thể phản bác được :

“Bởi vì huynh đệ là tốt nhất”,

“Tin tưởng năng lực làm việc của bọn hắn”

Cho nên mới để bọn họ đi. Có điều ta nghe Ảnh Hiên nói đội ngũ đón dâu sẽ được tham quan Hoàng thành một vòng rồi mới tiến cung , hôn lễ này thực sự là long trọng nhất từ xưa đến giờ bởi vì trước kia đều là trực tiếp tiến cung, hoàng đế phô trương như vậy thì hẳn là vô cùng yêu sủng ái vị phi tử này rồi! Nhưng sao ta lại cảm thấy nàng ấy thật đáng thương nhỉ ? Thâm cung nội viện, mưu mô hiểm ác, phi tần tranh đấu lẫn nhau chết nhiều vô số kể, càng được sủng ái thì có khi lại càng nguy hiểm đến mạng .

Ta phải vất vả lắm mới xin được đi theo hai người đó bằng cách giả nam trang. Ài, đúng là cung vua có khác, đâu đâu cũng là vàng!!! ( Ngọc Hoa : Ôi ~ tiền tiền tiền kìa bà con, ha ha ha! Là Ngọc nhi xuyên chắc cầm theo xẻng vào cậy mấy cái về xài )

“Hôn lễ bắt đầu! Tấu nhạc ~~~” người chủ trì là một ông đại thần nào đó.

Nhạc đồng loạt được tấu lên.