Chỉ Lam về đến nhà được một lúc thì thấy hai huynh đệ đang cao hứng từ bên ngoài trở lại, vội vàng cười để cho mọi người thay quần áo cho hai người .''Hai con mau tới đây, ta có lời hỏi các con."

Huynh đệ hai người vội ngồi ở trước mặt Chỉ Lam. Chỉ Lam nhìn hai nhi tử, mình mới ba mươi hai tuổi, đã có hai con trai ruột đã mười sáu tuổi. Nay cũng phải quan tâm đến hôn sự hai đứa rồi, mở miệng cười nói: "Hôm nay ta đến thưởng hoa yến của công chúa, xem được vài cô nương ở vài nhà."

Chỉ Lam vừa mở miệng, cả người hai huynh đệ liền ngồi thẳng cả lên. Chỉ Lam nói tiếp: "Hôm nay ta muốn hỏi ý kiến hai con, hai ngươi nói cho ta một chút, thích cô gái tính tình như thế nào." Hai người đỏ mặt lên, Thụy Bình mở miệng nói: "Chuyện này cứ do mẫu thân tự mình làm chủ."

"Nói thì nói như thế, nhưng thế gian có rất nhiều cô gái, dĩ nhiên sẽ có nhiều tính cách khác nhau. Có dịu dàng, có hoạt bát, có ngang ngược, có động lòng người. Hai con không nói rõ, không thì đến lúc đó cưới oan gia về, hai đứa cũng không còn chỗ để khóc. Bây giờ là lúc nào mà còn giữ kín với ta, nói mau."

Thụy An bày ra biểu tình lão ca ngươi xông lên trước đi, Thụy Bình không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nhi tử cũng không có ý gì, chẳng qua là hiền thục một chút, có thể giúp mẫu thân lo liệu việc nhà là được."

Chỉ Lam đuổi tận không tha : "Có muốn tài văn chương, làm thơ khá không? Hay là tinh thông nhạc khí ? Nói rõ hơn chút đi."

Thụy Bình một mặt bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt mẫu thân mình chỉ giống như là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, rất muốn lớn tiếng nói ra những lời trong tâm, ta muốn một nàng dâu lợi hại, giúp đỡ người, tránh để tương lai người bị mấy phòng kia trở lại khi dễ. Cân nhắc một chút nói: "Mẫu thân, nhi tử cũng không cần con dâu thi trạng nguyên, cần những thứ đó làm cái gì. Nhi tử là lão đại, con lai tương dâu nhất định phải chiếu cố đệ đệ muội muội trong nhà. Người cứ tìm một người lo hiểu chuyện nhà, để cho nhi tử không cần lo lắng là được."

Chỉ Lam nghe Thụy Bình trả lời xong, cười híp mắt xoay người nhìn Thụy An. Thụy An cười đáp nói: "Nhi tử muốn kết hôn với một cô gái tính tình giống mẫu thân." Đứa con trai này vẫn là như vậy, không phải là không nói, chẳng qua là không thích nhiều lời, nếu mà nói rồi, nói mấy câu thôi cũng khiến lòng người khác nở hoa. Chỉ Lam vui đến mức sờ soạng Thụy An từ trên xuống dưới vài cái.

"An Nhi chắc là phải cưới một nữ tử tài hoa để cùng con hồng tụ thiêm hương ( ám chỉ có nữ nhân xinh đẹp theo bên cạnh) phải không?"

Thụy An lắc đầu một cái "Không muốn, nhi tử không thích đàm luận quốc sự cùng nữ tử. Ngày thường làm văn chương đủ nhiều rồi, không muốn về rồi còn phải làm thơ. Mẫu thân lo cho đại ca trước đi, nhi tử vẫn còn sau đại ca, không cần gấp đâu."

Xong rồi, nếu là Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, đoán chừng sẽ khóc đến chết thôi, Chỉ Lam còn tưởng rằng nữ tử tài hoa thì luôn cần tìm. Xem ra lúc này việc lập gia đình thì cô gái tài giỏi như vậy cũng chưa đủ tiêu chuẩn.

Năm hai đứa bé tròn mười bảy tuổi, tin Cao Ly (tiểu Nguyệt có nói ch trk dùng Triều Tiên nhưng Cao Ly có vẻ chính xác hơn) đại thắng truyền đến, mùa xuân năm này hoàng thượng nghe theo ý kiến bách quan quyết định mở tiệc ban ân, vừa tuyển chọn hiền tài.

Hai đứa bé tự nhiên cũng tham gia, từ trường thi ra ngoài, Thụy Bình nói với Chỉ Lam rằng chỉ sợ mình không được rồi, Thụy An cũng chỉ đáp cho xong. Chỉ Lam an ủi hai người, tiến sĩ này cũng không phải là rau cải trắng, nếu thi tốt, cũng không đáng như vậy. Mọi người trong phủ lo lắng đợi mấy ngày, có gã sai vặt chuyên báo tin một ngày đến trước bảng mấy lần, tranh thủ làm người thứ nhất báo tin mừng. Yết bảng hôm đó, trước bảng toàn là đầu người nhốn nháo, gã sai vặt nhà Trương gia nhìn xong bảng thấy chỉ có Thụy An, không có Thụy Bình, lại cẩn thận nhìn lại lần nữa mới trở về báo tin.

Chỉ Lam cùng hai đứa con trai vừa nghe quả nhiên chỉ có Thụy An ở trên cao bảng, Thụy Bình lập tức hướng Thụy An chắp tay nói: "Chúc mừng Nhị đệ ." Chỉ Lam kéo Thụy An đến, khen mãi không ngừng. Mọi người trong phủ thấy các chủ tử cao hứng, mới biểu hiện ra sự hưng phấn tột độ. Coi như đã có một vị tiến sĩ xuất thân từ Trương gia rồi.

Vài ngày sau chính là thi đình, do hoàng đế tự mình ra đề, người trúng tuyển khảo hạch thi hội, chỉ thi thời sự, không hề thi văn chương nữa. Chẳng qua thi đình này cũng không nói sàng lọc gì, nhưng cuối cùng là do hoàng đế khâm định bài danh, quyết định một hai ba giáp ( thi tiến sĩ hồi xưa thương lấy nhất giáp, nhị giáp , tam giáp chia hơn kém) .Các đại thần chấm bài thi chấm xong một lần, chọn ra mười bài thi tốt hơn cả, để hoàng đế tự mình xem qua định tam giáp.

Đương kim hoàng thượng hai mươi chín tuổi lên ngôi, hiện đã là mười hai năm, tâm đế vương càng thêm thành thục. Nhìn nội dung mấy bài thi được trình lên một chút, lại nhìn xuất thân của mười người này một chút, tùy ý nói một câu: "Trương Thụy An này có phải là con thứ hai của Trương Kinh hay không?" Lễ bộ Thượng thư lập tức cung kính đáp: “"Hoàng thượng thánh minh, Trương Thụy An này chính là con trai thứ hai của Trương Kinh, năm nay chỉ có mười bảy tuổi."

Hoàng thượng lại nhìn bài thi của Thụy An một chút , lại hỏi qua chủ khảo điện các lần này – đại học sĩ Trầm Điền, nói: "Trầm ái khanh cảm thấy văn tài người này như thế nào, có thể phán thành mấy đẳng ?"

Trầm Điền chắp tay "Thần cho là văn chương người này trôi chảy, chẳng qua là tuổi còn quá nhỏ, không khỏi có đôi chỗ còn non nớt, nếu bàn về văn chương quy về hai giáp ba giáp là được. Nhưng khoản chữ này khó mà được, phán một giáp cũng không quá đáng."

Làm quan nhất định phải học cách nói chuyện biết lấp đầu cả hai hố, nhất là bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng, người nói tốt thì mới thật là tốt!

Hoàng thượng nghĩ một lát, nói: "Ừ… Khoản chữ này thật không tệ, sau này đến nội các làm học sĩ cho trẫm đi. Ban thưởng Trương Thụy An làm thám hoa kim khoa. Công bố kết quả đi!"

Yết bảng ngày này, người báo tin phủ tướng quân vừa báo tin mừng được khen thưởng xong, đốt pháo, lập tức lại có người đến báo tin mừng nói Trương Kinh bắt sống được Cao Ly vương, ba tháng sau hồi kinh dâng tù binh. Tất cả tôi tớ trong nhà đều ra ngoài khen ngợi: "Chúc mừng thái thái, song hỷ lâm môn."

Nhất thời Trương gia danh tiếng vô lượng. Chỉ Lam cầm gia thư mà Trương Kinh phái người đưa lại, trên đó viết rằng hắn muốn trở lại, không đi đâu nữa.

Sau thu, Trương Kinh mang theo các tướng lĩnh đè ép Cao Ly vương cùng vương tử, mấy vị công chúa, vào kinh dâng tù binh. Cuối đội ngũ có một đội xe ngựa , trên xe có viết Trương tự, là các loại tôi tớ thiếp thất bên ngoài của Trương Kinh , hôm nay tất cả đều hồi kinh.

Ngồi trong chiếc thứ nhất đi đầu là Lý thị Ngữ Hồng mà Trương Kinh thú vào đầu tiên, mang theo Trương gia Tứ thiếu gia Trương Thụy Trữ mười bốn tuổi cùng với đại cô nương Trương Phượng Âm mười hai tuổi. Lý thị cùng Phượng Âm ngồi một bên, Thụy Trữ tự mình ngồi một bên khác cười híp mắt nhìn hai người các nàng nói chuyện. Lý thị vỗ tay Phượng Âm nói: "Lát nữa chúng ta sẽ đem quần áo vớ hà bao thêu cho thái thái sửa sang lại một lần, nói hạ nhân cần phải gói kỹ cẩn thận , chớ chà xát dơ bẩn. Lại nói với hai con, chúng ta hồi kinh rồi, liền phải theo quy củ. Về sau gặp ta chỉ có thể gọi di nương, phải nhớ lấy."

Nói xong hai người đều cúi đầu, đầu Phượng Âm nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lý thị .

"Tốt lắm, di nương đời này cũng đã vậy rồi. Về sau liền do hai con rồi, di nương làm liên lụy tới hai đứa cũng phải làm người cẩn thận , nhớ sau khi trở về phải xem ánh mắt vị thái thái cùng hai vị thiếu gia kia mà làm việc. Mấy năm này chúng ta bị đầu kia đè ép, nàng cũng không phải là thái thái nghiêm chỉnh , nhưng mình không thấy rõ, trở về rồi chỉ có nàng thua thiệt."

Thụy Trữ vội vàng an ủi di nương mình : "Sau khi con trở về nhất định sẽ nghe lời thái thái, ngài đừng lo lắng."

Phượng Âm cũng nói: "Sau khi về con nhất định hảo hảo hầu hạ thái thái, mẫu thân nói thái thái thích tranh thêu nhất, mấy năm này con vẫn luyện, thái thái nhất định thích." Lý thị gật đầu một cái, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, Phượng Âm nhẹ nhàng xoa chân cho nàng.

Ngồi trên xe thứ hai là thiếp thất Lục thị Uyển Hinh năm đó cựu thần Nam Sở tặng cho Trương Kinh, mang theo Tam thiếu gia Trương Thụy Thành mười bốn tuổi cùng Nhị cô nương Trương Phượng Vũ mười một tuổi. Lục thị ôm Thụy Thành nói chuyện, Phượng Vũ tự mình ngồi ở đối diện chán chường nhìn cảnh ngoài cửa. Thụy Thành vừa lắc lắc vừa nói: "Mẫu thân, con muốn đi ra ngoài cỡi ngựa, bình thường cũng có thể ở bên cạnh phụ thân, về kinh thì lại vậy. Trong xe thật buồn bực."

Lục thị vừa hướng Thụy Thành vừa nói: "Bên ngoài loại người gì cũng có, muốn theo dõi thăm dò con. Phụ thân thương yêu con nhất, tất cả mọi người ai cũng đều thích con, nghe nói thái thái xuất thân là *** ( nguyên văn tác giả luôn đấy) trong vương phủ, về sau con đến gặp thái thái nhiều chút mà nhận thân thích. Đúng rồi, lão Nhị của thái thái mới vừa trúng Thám hoa, bên người cũng có vài sĩ tử uyên bác thường lui tới, con thân cận với nhị thiếu gia một chút, chung đụng với hắn nhiều hơn."

Thụy Thành cũng là vẻ mặt không nhịn được: "Biết rồi, nương, chẳng qua là vài kẻ nghèo hèn vậy, nhi tử ghét nhất người như thế."

Lục thị nhẹ nhàng đánh hắn một cái: "Con biết cái gì, đây đều là quan to hiển quý, sẽ giúp nhiều cho con trong tương lai. Sau khi hồi kinh con phải đi học, không được giống như ở bên ngoài như vậy, sau này nương sẽ bảo hậu gia cho con một chức quan quý, những thứ này tương lai sau này con sẽ dùng đến."

Phượng Vũ nói tiếp : "Tài học của ca ca cũng rất tốt, chẳng qua là không thích những thứ văn chương phá đề kia thôi. Nương, sau khi hồi kinh, tiệc hay gánh hát nhà ai thú vị, con cũng nghe ngóng trước rồi, hồi kinh rồi cũng có việc mà chơi." Lục thị cười gật đầu.

Ngồi trên chiếc xe thứ ba là muội muội của thủ hạ mà Trương Kinh hy sinh, Nguyễn thị tên một chữ Tình, mang theo Ngũ thiếu gia Trương Thụy Cát chỉ có mười tuổi và hai nha hoàn. Nguyễn thị cầm sách, đang cho Thụy Cát học thuộc lòng, học xong một chương, mặt Nguyễn thị không chút thay đổi , khẽ ừ, lật sang trang tiếp theo, ý bảo hắn tiếp tục.

Ngồi ở sau là quản gia Lưu Đại Hòa mấy năm này quản sự bà tử Vương Hỉ Gia. Sau đó là nha đầu của các vị di nương thiếu gia cô nương, mặc dù có tiễn có đưa, người mang về cũng vẫn là trên dưới hơn một trăm. Một đại đội nhân mã đi sau quân dội, đồng loạt đi vào trong kinh.