- Ai …!

Túc Bạch lần nữa tỉnh lại đã không biết trời tối từ lúc nào, nhìn đỉnh giường tối om, than nhẹ một hơi. Mãi một lúc sau, hai con ngươi đột nhiên trở nên lạnh lẽo gọi:

- Hệ thống, ngươi xuất hiện cho ta.

Chờ một lúc vẫn không có động tĩnh gì, hắn cũng không vội, khóe miệng còn treo một nụ cười lạnh lẽo, đầu ngón tay thon dài cầm lấy một cây trâm không biết lấy từ đâu, nhàm chán nghịch nghịch. Túc Bạch mở miệng mang theo vài phần suy yếu vô lực khiến người ta nghe xong không khỏi phát lạnh:

- Nếu không chúng ta cũng đừng phiền toái như vậy nữa, dù sao ta cũng chết một lần, nếu đã không thể trở về, cũng không thể gặp lại người trong lòng, không bằng lại chết thêm một lần cho xong.

Nói xong đầu trâm bén nhọn đã đâm vào trong da thịt trắng nõn, máu dọc theo cần cổ lăn xuống, vẽ thành một đóa hoa đỏ thắm vô cùng chói mắt trên khăn trải giường quý giá, cũn chảy tới lồng ngực hơi mở kia, nhuộm đỏ cả áo trong nhưng Túc Bạch cũng không có ý tứ thu tay.

Túc Bạch nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc, hắn thật sự là làm không được.

Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Diệp Lan Chi hắn đã vô cùng kinh hỉ, cảm thấy duyên phận hai người có lẽ cũng chưa phải đã hết cho nên hắn không muốn buông tha bất cứ một cơ hội nào. Chính là hai lần “yêu” kia, Túc Bạch đã không thể lừa dối tim mình thêm nữa. Diệp Lan Chi nếu không phải là Phó Lan Chi, cho dù bộ dạng có giống cũng không thể thay thế được người kia trong lòng hắn.

Nhưng để hắn nhìn người có khuôn mặt kia cùng người khác giao hoan, hắn lại làm không được, còn vô cùng thống khổ.

[Dừng tay!]

Âm thanh máy móc vẫn không mang theo chút tình cảm nào vang lên trong đầu, Túc Bạch hơi dừng lại, hai mắt lóe sáng.

[Ngươi vi phạm quy định]

Túc Bạch cười khẽ, không để ý nói:

- Mệnh ta còn có thể bỏ, chẳng lẽ còn để ý có vi phạm quy định hay không? Cho dù có vi phạm thì đã sao, cùng lắm ta lại tự sát thôi.

Hệ thống trầm mặc, nó tựa hồ không nghĩ tới mình lại gặp phải một ký chủ cực đoan như vậy, bèn hỏi: [ngươi muốn gì?]

Túc Bạch nhếch miệng cười nói:

- Ta muốn bản hoàn chỉnh của tiểu thuyết.

Hệ thống lại rơi vào trầm mặc, giãy dụa đấu tranh tư tưởng, sau nửa khắc chung mới trả lời:

[Có thể, nhưng ngươi không được tự sát nữa.]

[ Còn có, hệ thống yêu cầu ngươi nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ, nếu không giá trị sinh mệnh sẽ tiếp tục bị khấu trừ.]

Túc Bạch cũng không thèm để ý nó, chỉ kiên nhẫn lật xem nội dung của bản tiểu thuyết, vừa lật đã vô cùng hoảng sợ. Quyển sách này vậy mà dài hơn một trăm vạn tự, một con ma ốm lại có thể sống tới hơn một trăm vạn tự, còn không bị lăn lộn đến chết. Hơn nữa, trong quyển sách lại có vài chỗ không thích hợp, hắn hỏi:

- Vì sao lại có chỗ bị thiếu.

Hệ thống đúng lý hợp tình nói:

[văn kiện lưu quá lâu trong hệ thống nên có một bộ phận dữ liệu bị mất.]

Túc Bạch “…”

Ngươi nhất định là cố ý.

Túc Bạch lật thêm vài tờ nữa rồi mới ngồi dậy. Diệp Lan Chi không biết đã cho hắn uống thuốc quý gì, thân thể tuy vẫn còn hơi yếu nhưng đã có thể đi lại bình thường. Từ điểm này có thể nhìn ra được, Diệp Lan Chi vô cùng sủng ái vị nam thiếp này. Nhưng hắn còn chưa kịp xuống giường, bên ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào:

- Cho ta vào! Phòng của gia vì sao ta không thể vào mà hồ ly Túc Bạch kia lại có thể?