Hàn huyên với Nguyên Tu tới khi mặt trời sắp sửa xuống núi, chẳng mấy mà Diệp Lan Chi sẽ về tới cho nên Túc Bạch cũng không dám ở lại thêm nữa, đành cáo biệt với Nguyên Tu để trở về.

Lúc ra tới cửa, lại vừa khéo gặp được Hạ Lăng, hắn nheo mắt lại nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới như muốn xuyên thấu cả tâm hồn khiến nàng không nhịn được mà chột dạ, cả kinh.

“Chiếu cố hắn cho tốt.” Túc Bạch nói, “Những chuyện khác thì đừng có nghĩ nhiều.”

Túc Bạch vốn muốn nói với nữ chủ là nam chủ vốn là của ngươi rồi, không chạy đi đâu được, cho nên ngươi đừng xem một cái pháo hôi như ta thành tình địch nữa. Nhiệm vụ của ta chính là làm đá kê chân cho sự nghiệp của nam chủ và tình cảm của hai người các ngươi đó có được không?

Nhưng mà lời này rơi vào tai Hạ Lăng lại có nghĩa khác. Nàng nghĩ hắn đây là đang cảnh cáo mình đừng động tâm tư với Nguyên Tu nữa. Hắn đã nhìn ra cái gì rồi sao…?

Hạ Lăng nghĩ đến đây liền hoảng hốt không yên.

……………………………………………

Có điều Túc Bạch đang trở về Vương phủ lại không biết nữ chủ lại hiểu lầm tai hại đến mức này. Hắn vừa mới đứng vững gót chân trong phòng thì cửa đã bị người khác đẩy ra, sau đó cả người cũng bị người ta ôm luôn vào trong ngực.

Hơi thở quen thuộc ập vào mặt khiến Túc Bạch hơi nhăn mày, hắn không thích thói quen mới này lắm, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt nôn nóng thâm tình của Diệp Lan Chi.

“Bệnh tim lại tái phát à?” Mặt Diệp Lan Chi trắng bạch, sợ hãi hỏi, giơ tay xoa nhẹ ngực Túc Bạch.

Túc Bạch nhìn chằm chằm bàn tay đang ăn đậu hũ trước ngực mình thầm nghĩ có phải cái tên Diệp Lan Chi này lại đang chiếm tiện nghi của mình hay không?

“Ta không sao.” Hắn đẩy tay Diệp Lan Chi ra nói, “Nằm lâu quá nên bây giờ đứng dậy có hơi chóng mặt.”

Hệ thống kinh ngạc không thôi, rốt cuộc thì ký chủ này của nó là loại người gì mà có thể nói dối không chớp mắt như thế này nha.

“Vậy thì đừng xuống giường nữa.” Diệp Lan Chi nói.

Túc Bạch kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Lan Chi đương nhiên, nói: “Thân thể của ngươi không tốt, vốn dĩ phải nên nằm trên giường tĩnh dưỡng. Bạch Bạch, cho dù ngươi có nằm trên giường cả đời ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”

“Ngươi là ước gì ta nằm luôn trên giường cả đời không thể xuống dưới nữa mới đúng.” Túc Bạch bình tĩnh vạch trần.

Bị hắn chọc thủng tâm tư nhưng Diệp Lan Chi cũng chẳng hoảng loạn chút nào, cọ cằm lên đỉnh đầu của hắn, ôn nhu nói: “Ừ, chỉ muốn Bạch Bạch ở trên giường đợi ta, chỗ nào cũng không đi nữa, để ta mỗi khi trở về là có thể nhìn thấy được ngay.”

Diệp Lan Chi hơi ngừng lại, cẩn thận nhìn vào mắt Túc Bạch, nhấp môi giải thích: “Bạch Bạch, không phải ta muốn giam cầm ngươi, ta chỉ là… chỉ là… trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, nhưng mà ta sẽ không làm như vậy thật đâu, ngươi đừng giận.”

“Ta không giận.” Túc Bạch xua xua tay.

“vậy thì tốt.” Diệp Lan Chi vui vẻ, chỉ cần Bạch Bạch không tức giận với hắn thì tốt rồi.

Nhưng mà Túc Bạch nhìn thấy bộ dạng cao hứng này của hắn thì tâm tình lại càng thêm phức tạp, tình cảm của Diệp Lan Chi đối với Túc Bạch đúng là… yêu cực hạn mà cố chấp cũng vô cùng. Ai có thể nghĩ tới nam nhân yêu mình tới tận xương tủy trước mặt này sau lưng lại vẫn luôn tìm cách hại người nhà của mình đâu chứ?

Túc Bạch mím môi, nhìn Diệp Lan chi, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ cười khẽ. Hắn sẽ không làm ảnh hưởng đến cốt truyện, cũng không cần phải thay Túc Bạch cho nam nhân trước mặt này cơ hội.

Diệp Lan Chi mới dính lấy Túc Bạch một lát liền có thủ hạ đến tìm. Mặc dù trong mắt hắn không vui nhưng hắn vẫn quay sang dặn dò Túc Bạch: “Bạch Bạch, ngươi đợi ta một lát, ta đi xử lý công việc xong sẽ quay lại, nhớ để cửa cho ta đấy nhé, đêm nay ta sẽ ngủ cùng với ngươi.”

Túc Bạch nhăn mày, muốn cự tuyệt nhưng mà nghĩ nghĩ lại thôi, bị Diệp Lan Chi đu bám làm nũng cũng phiền lắm, chỉ đành thở dài, xua xua tay, “Đi đi.”

Diệp Lan Chi cao hứng nhếch môi, cúi đầu hôn lên má hắn một cái rồi mới rời đi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Trong thư phòng, Diệp Lan Chi lạnh mặt nhìn thuộc hạ, lạnh lẽo nói, “Có chuyện gì?”

Thuộc hạ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Bẩm chủ tử, đột nhiên hôm nay Thánh thượng rút lại lệnh điều tra Túc Thị Lang, dường như Túc Thị Lang đã giao cho Thánh thượng một phong thư gì đó, bây giờ Thánh Thượng còn muốn tuyên người vào cung diện kiến nữa.”

“Bây giờ sao?” Diệp Lan Chi nhăn mày hỏi.

Thuộc hạ run rẩy, gật đầu nói: “Vâng.”

Diệp Lan Chi nhíu mày suy tư, Túc Nguyên Tư có thể có chứng cứ gì để thoát khỏi tội danh? Còn nữa, vì sao Thánh Thượng lại muốn tuyên hắn vào cung vào lúc này chứ?

Diệp Lan Chi suy nghĩ một lát, đứng dậy trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị ra cửa. Hoàng thượng đã muốn triệu hắn vào cung thì cho dù là lý do gì hắn cũng phải đi một chuyến mới được.

Diệp Lan Chi đổi quần áo xong thì hạ nhân cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa, nhưng hắn lại không ra cửa ngay mà quay lại phòng của Túc Bạch.

“Bạch Bạch.” Diệp Lan chi đẩy cửa đi vào, bởi vì trên người còn vương hơi lạnh, nên hắn không tới gần, chỉ đứng ở một khoảng đủ xa nói: “Đêm nay chắc ta sẽ về muộn một chút, ngươi…”

Diệp Lan Chi mím môi, có chút luyến tiếc nhưng lại không nỡ để Bạch Bạch phải thức đêm chờ mình, cuối cùng đành cắn răng nói: “Ngươi ngủ sớm đi, không cần chờ ta nữa, …bao giờ ta về sẽ đến thăm ngươi.”

Túc Bạch trợn trắng mắt trong lòng. Ngươi dám nói một câu đêm nay ngươi sẽ không tới đây không?

“Đi đi.” Túc Bạch xua tay.

Hắn nghĩ, muộn như vậy mà Diệp Lan Chi còn ra ngoài, chắc là Túc Lâm đã giao lá thư kia cho phụ thân rồi đi?

Túc Bạch nhìn Diệp Lan chi rời đi.

【 Là do lá thư kia sao? 】 Hệ thống hỏi.

Túc Bạch cười khẽ, “Cái này không phải là ta nên hỏi mới đúng sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là hệ thống của cốt truyện này, chuyện ta biết cũng đều là ngươi nói cho ta, sao bây giờ ngươi lại hỏi ngược lại ta thế?”

【……】

Hệ thống không biết phải nói gì, bởi vì Túc Bạch nói rất đúng. Vì sao nó lại cho rằng Túc Bạch còn hiểu biết cốt truyện hơn cả nó vậy chứ?

[Tuyến nhân vật Túc gia này vốn là nhiệm vụ ẩn, trước đó cũng không có trong cốt truyện, cho nên ta cũng không biết được hướng phát triển tiếp theo của nó.]

“À.” Túc Bạch không nói gì thêm.

【……】

Bình thường không phải hắn sẽ giải thích tình huống này với nó sao? Ai, mà thôi, nó vẫn không nên dùng suy nghĩ của người bình thường để áp đặt cho vị ký chủ này mới phải.

Thẳng đến ngày hôm sau, Diệp Lan Chi cũng không trở về.

Hệ thống nhìn ký chủ vẫn ăn uống như thường, còn có tâm trạng thay đổi quần áo ra ngoài nghe kể chuyện thì không nhịn được hỏi: [Ký chủ, ngươi không sợ Diệp Lan Chi xảy ra chuyện gì sao? 】

Túc Bạch kỳ quái, “Sợ hắn xảy ra chuyện gì cơ?”

[Phong thư kia của ngươi nói Diệp Lan Chi là chủ mưu, nhỡ đâu Thánh Thượng tin thật, lại trừng phạt hắn, vậy thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn với cốt truyện, như vậy chẳng phải nhiệm vụ của ngươi cũng sẽ thất bại theo sao?]