Túc Bạch cong môi, lại đổi một cái thuấn di, trở về nhiếp chính vương phủ.

Hắn chỉ là hù dọa Hạ Lăng một chút thôi chứ làm sao có thể xuống tay, cho dù có bắt hắn làm hắn cũng không dám, Túc Bạch hắn cuối cùng vẫn là người hiện đại, không thể làm ra chuyện máu me được.

Lại bị trừ thêm 5 điểm sinh mệnh. Túc Bạch lúc này đã không còn sức để chống đỡ nữa, vừa về đến Nhiếp chính vương phủ đã té ngã ở mép giường, thở từng ngụm hổn hển, trái tim vô cùng suy yếu, mồ hôi tuôn ra như suối, quần áo ẩm ướt dán chặt vào lưng, lạnh đến phát run.

Túc Bạch cắn răng, suýt chút nữa là chửi bậy, há miệng thở dốc mấy hơi mới hồi phục tinh thần.

Xem ra chỉ có thể chờ Diệp Lan Chi trở về, soát một chút điểm tín nhiệm mới được, bằng không lão tử chỉ có nước chết.

“Xoảng!” Túc Bạch dốc hết sức lực bưng chén trà bên cạnh lên ném xuống đất, cửa phòng lập tức bị người mở ra, thị vệ canh cửa nhanh chóng vọt vào, thấy Túc Bạch ghé vào mép giường thở hổn hển thì vô cùng sợ hãi. Ai mà không biết gia vô cùng sủng ái cái vị trước mắt này, chỉ sợ hắn gặp phải chuyện gì. Vạn nhất hắn thực xảy ra chuyện…

Thị vệ không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng quay đầu ra ngoài thỉnh Diệp Lan Chi trở về.

…………………………..

Lúc này ở Tướng phủ.

Bàng Dương Trạch đánh giá nam nhân đang ngồi trên chủ vị, người này kinh diễm xuất chúng, biểu tình lạnh nhạt, thủ đoạn tàn khốc, trên triều không ai không biết nhiếp chính vương Diệp Lan Chi. Một khi hắn không cao hứng nhất định sẽ xử trí đối phương.

Cố tình là đương kim hoàng thượng lại do chính tay Diệp Lan Chi nuôi nấng, dạy dỗ, đối với Diệp Lan Chi không chỉ có tình cảm sư đồ mà còn có cả tình nghĩa phụ thân, nên những hành vi tàn bạo của Diệp Lan Chi từ trước đến nay hắn cũng đều là nhắm một mắm, mở một mắt cam chịu mà dung túng.

Thực ra, mấy năm trước Diệp Lan Chi không phải người như vậy, bằng không cũng không thể dạy ra một hoàng thượng ôn hòa, rộng lượng như bây giờ. Nhưng không biết vì sao hắn đột nhiên đổi tính, trở nên tàn bạo như thế. Bàng Dương Trạch lại cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến mấy người nam sủng trong hậu viện của hắn.

Dạ vương gia trước kia không gần nữ sắc, mà nam sắc cũng không. Bỗng dưng có một ngày hắn đi bắt rất nhiều nam nhân về phủ, sau đó lâu lâu lại bắt thêm mấy người nhưng cũng không sủng hạnh ai, chỉ ở chung vài ngày đã chán ghét đối phương. Mãi đến khi bắt được nhi tử của Túc thị lang Túc Bạch mới thôi không bắt ai nữa.

Bàng Dương Trạch ho nhẹ một tiếng, nhớ tới Túc thị lang mỗi ngày đều ở trên triều phun châu nhả ngọc cáo trạng Diệp Lan Chi, người đã có tuổi còn quỳ gối lau nước mắt, cầu bệ hạ làm chủ cho hắn, để Diệp Lan Chi trả Túc Bạch trở về.

Bệ hạ cũng thực khó xử nha, hoàng thúc không chịu thả người, hắn cũng đâu có biện pháp?

Cũng không phải Hoàng thượng không nói với hoàng thúc, kêu hắn thu liễm một chút, dù sao cũng là nhi tử của thị lang, làm sao có thể bắt về dưỡng trong phủ đâu, nhưng hoàng thúc căn bản không muốn nghe.

Đặt lên bàn cân mà so sánh, hoàng thượng đương nhiên là sẽ hướng về người đã nuôi dưỡng hắn hơn là nhi tử của một thị lang rồi. Chỉ đáng thương cho Túc thị lang, cả một bó tuổi, mỗi ngày còn phải quỳ gối khóc lóc kể lể một phen. Thật đúng là một câu chuyện cười ra nước mắt.

Giữa các đại thần cũng có đủ loại tin đồn, nào là Diệp Lan Chi hảo nam sắc, nào là Diệp Lan Chi trước kia chỉ là giả vờ, nhưng Bàng Dương Trạch lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy Diệp Lan Chi sở dĩ thô bạo, lại dưỡng nam sắc là do trong phủ không có nữ nhân mà ra.

Cả một phủ đều là nam nhân, vương gia biết đi đâu tiếp xúc với nữ nhân. Đã không tiếp xúc với nữ nhân, tự nhiên sẽ cho là mình thích nam nhân, một khi gặp được nữ nhân mình ái mộ, thì sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.