Viêm Dạ phản ứng kỳ quái, Nam Cung Ngọc sắc mặt sững sờ nửa ngày, suy nghĩ bỗng nhiên linh động, hắn quay đầu nhìn về phía ai đó đang chột dạ lúp sau chiếc bàn gỗ, mắt đào cùng môi mỏng hiện lên một tia ý cười thấu hiểu.

Nhìn vẻ mặt Viêm Dạ, Nam Cung Ngọc ngộ ra tiểu nha hoàn trong lời nói của hắn là đang chỉ Mạc Mạc?

Như phát hiện được một chuyện thú vị, mặt Nam Cung Ngọc hiện lên mỉm cười có vẻ có chút không có hảo ý.

Mà Mạc Vi Miên nghe xong lời nói của Viêm Dạ, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh đổ liên tục.

Hu hu, ước gì bây giờ mình là một người vô hình a.

Nàng nghĩ, dù thế nào mình cũng không thể thoát khỏi chuyện này được, chết thì chết đi.

Mạc Vi Miên kiên trì đứng ra phía sau lưng Nam Cung Ngọc, hướng về thân ảnh lãnh tựa tòa băng sơn của Viêm Dạ hì hì loạn cười.

“Ha ha, thật trùng hợp nha.” Khẩn trương sợ hãi, Mạc Vi Miên không đầu không đuôi lại ném một câu: “Ta chỉ là tùy tiện đi dạo một chút ý mà.”

Này cả đời, Mạc Vi Miên đều cảm thấy bản thân chưa từng cười đến hăng say như thế này.

Hu hu, đúng là bi kịch mà!

Sớm biết vậy, nàng nên trốn đi xa một chút.

Sớm biết vậy, nàng sẽ không tìm Nam Cung Ngọc làm phiếu cơm.

Sớm biết vậy, sớm biết vậy…

Thế giới sẽ không có khất cái!

“Mạc mạc, nguyên lai nàng là nha hoàn trong phủ của Viêm Dạ a?” Nam Cung Ngọc cười tủm tỉm biết rõ còn cố hỏi.

Mạc mạc?

Hừ, kêu cũng thật thân thiết.

Viêm Dạ âm trầm nhìn Mạc Vi Miên, trong lòng chính là thật khó chịu.

“Tình cảm hai người tựa hồ không tồi ah!”

Nam Cung Ngọc mím môi vụng trộm nở nụ cười. Rõ ràng là giọng nói lạnh lùng nhưng thế nào lại ngửi thấy có cả vị giấm chua ở bên trong nha?

Ha ha, người này đến cùng là đang ghen hay là tức giận đây?

Còn Mạc Vi Miên vừa nghe đến ngữ khí mất hứng của Viêm Dạ trong lòng đã rối loạn như tơ, phản xạ tính vì bản thân mà biện minh.

“Không thể nào, ta cùng hắn là vừa nhận thức không lâu, tuyệt không thân, ách không đúng, chúng ta chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi mà ” Mạc Vi Miên trên mặt vẫn là bộ dạng cười giả ngây.