Đêm tối yên tĩnh, chỉ cần có một chút tiếng động đều dễ dàng nghe thấy, huống chi Viêm Dạ lại là cao thủ luyện võ, hắn thoang thoáng nghe thấy tiếng gì đó.

Viêm Dạ không cho người hầu đi theo, sợ bọn họ làm vướng bận, một mình đi về hướng thanh âm phát ra.

dưới ánh trăng dìu dịu, Viêm Dạ nhìn vào giữa hồ liền thấy một mỹ nhân lõa thể đang nghịch nước.

hắn ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào thân ảnh mảnh mai, mềm mại, lúc sau thấy rõ dung mạo của Mạc Vi Miên, đôi mâu lam thâm thúy bất giác hiện lên ý cười.

Là nàng!

Nữ nhân dám đánh hắn bất tỉnh!

Nguyên lai nàng còn ẩn thân ở trong phủ, cuối cùng cũng đê hắn tóm được.

không chút tiếng động Viêm Dạ bước xuống hồ nước, ánh mắt vẫn không rơi khỏi người Mạc Vi Miên, từng bước một tiến lại gần cô.

Mạc Vi Miên vừa tắm vừa nhỏ giọng hát hoàn toàn không để ý đến xung quanh, càng không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mình.

Cánh tay bỗng nhiên bị người hung hăng nắm lấy, Mạc Vi Miên sợ tới mức 3 hồn lạc mất 6 phách hét lên một tiếng.

“A! Sắc lang!”

“Sắc lang?”

Bên tai truyền đến âm thanh băng lãnh có phần quen thuộc, Mạc Vi Miên trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cô ngừng thở chậm rãi quay sang.

Hu hu, quả nhiên, thảm!

người vẻ mặt giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn mình này không phải là tên sắc lang Vương gia kia sao!

lúc tắm cô ngàn không nên vạn không nên, rửa mặt a.

“Hắc hắc, thực trùng hợp nha.” Mạc Vi Miên một bên giả ngu cười, một bên thì nghĩ cách làm sao để thoát khỏi tay sắc lang này.

một tay cô bị hắn cầm mất nên phải dùng tay kia đê che ngực a, nghĩ đến việc mình gặp lại hắn trong tình trạng hiện tại, Mạc Vi Miên xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

“Bổn vương nếu không đoán sai, người hầu trong phủ nói xuất hiện thích khách hẳn là chính là chỉ ngươi.” Viêm Dạ không để ý đến biểu hiện của Mạc Vi Miên mà híp mắt lạnh lùng mở miệng.

Viêm Dạ nhìn chằm chằm khuôn mặt khốn quẫn của cô, có phần dấu diếm thanh sắc cẩn thận đánh giá, lúc trước hắn uống rượu sao có thể nhin khuôn mặt này nói là Tuyết Nhi được chứ?

“Ta không phải thích khách, rốt cuộc muốn ta lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?! ta đã nói chỉ là không cẩn thận rơi nhầm xuống đây, các ngươi không phải không hiểu tiếng người đấy chứ! năng lực nhận thức của mấy người thật đáng xấu hổ mà.”

Mạc Vi Miên khổ sở bật người hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, phản xạ muốn kêu oan.