“Cấp trên có quy định, trừ phi là có nhiệm vụ, bằng không, không thể tùy tiện hiện thân.”

Câu này mà hắn cũng dám nói ra được sao, nghe chẳng có chút trách nhiệm gì cả.

“Ngươi mau ra đây, ngươi tin hay không ta sẽ tố cáo ngươi với cấp trên của ngươi.” Mạc Vi Miên cô thực sự thực sự tức giận rồi, trừng mắt nhìn không khí.

“Được rồi, cứ như vậy đi, nếu để cấp trên biết kỳ hạn chưa tới mà ta lại một mình chuyện với cô thì ta sẽ bị trừ lương.”

“Gì? Ê, ngươi đừng đi, mau trở lại cho ta! thần tiên thối! thần tiên xấu xa!”

Kêu nửa ngày, một chút phản ứng cũng không có, Mạc Vi Miên một bụng hỏa ngồi vào ghế, hai mắt đảo qua đảo lại, trên mặt thoáng nét trầm lặng, không nửa điểm tinh thần.

Hức, hối hận quá đi mất!

Bây giờ phải làm sao đây? Ở nơi xa lạ này, bảo cô phải sống thế nào đây!

Nghĩ đến sắc lang bị cô đánh ngất xỉu kia, Mạc Vi Miên theo bản năng rùng mình một cái, nếu bị hắn bắt được, đến lúc đó cô khẳng định sẽ rất thê thảm?

Ách, trong các tiểu thuyết xuyên không đều là người ta xuyên qua cũng không phải lo ăn lo mặc, còn có một đống đại suất ca làm hộ hoa sứ giả (thần hộ mệnh), tại sao cô lại đáng thương huư teế này chứ?

Ngay tại lúc Mạc Vi Miên ủ rũ không biết thế nào cho phải, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm, cô cả kinh, hồn phách lập tức trở lại, kích động nhìn đông nhìn tây, tìm xem có cái gì có thể ẩn núp.

“Viêm Dạ, nghe nói trong phủ của huynh xuất hiện thích khách.”

Ngữ khí nghe không giống như là đang quan tâm, ngược lại là mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, tâm tình rất tốt thì phải.

Nam Cung ngọc cặp mắt anh đào xinh đẹp mỉm cười liếc nhìn thấy Viêm Dạ vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, đôi môi đẹp đẽ ngả ngớn hơi hơi giương lên, cất bước đi vào.

Thân là bạn tốt của Viêm Dạ, Nam Cung Ngọc tự nhiên biết được tửu lượng của hắn như thế nào, Viêm Dạ loại người cho dù uống rượu, cũng không có khả năng không nửa điểm cảnh giác đối với người ngoài, cho nên Nam Cung Ngọc thấy hắn không phản ứng, liền thầm cảm thấy sự tình không thích hợp.

Mạc Vi Miên trốn ở một nơi bí mật gần đó, không cần nhìn cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của hắn đang nhìn quanh phòng, cô nín thở, một chút cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hắn phát hiện ra cô.

Đến khi Nam Cung Ngọc gọi người tới mang Viêm Dạ đi, trong phòng im ắng, xác định không ai, cô mới dám đi ra, nguy hiểm thật.

Ách, điều quan trọng bây giờ là cô sẽ ở đâu đây?

Mạc Vi Miên cũng không quên ánh mắt hắn đã nhìn cô, nếu hắn tỉnh lại, có thể hay không tìm cô tính sổ? Hắn uống say như vậy, hẳn là có thể sẽ không nhớ rõ chính mình đi...

huhu, cô đâu có trêu chọc ai mà lại ước lấy tai họa nhừ vầy chứ?

Ngẫm lại, không phải người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao, sắc lang Vương gia sẽ nhớ cô, lại muốn tìm cô tính sổ, khẳng định sẽ nghĩ cô đã chạy thoát thân, nhưng đâu ngờ cô lại lớn mật ở lại trong vương phủ của hắn?

Được rồi, cứ như vậy đi, dù sao cô cũng không có nơi nào để đi, tạm thời tránh ở trong vương phủ vậy.