Chương 7: 

Mùi hương mị hoặc 

   Vì Lam Tuyết không thích rườm rà nên lễ kế vị được chuẩn bị khá đơn giản, không có yến tiệc hay ca múa, đơn giản là tế Thánh Châu là hết việc.

   Bên trong Thượng Các, những trưởng lão đều đã có mặt. Tần trưởng lão cùng những người nhất mực ủng hộ Lam Tuyết thần thái sáng lạng như mùa xuân, số còn lại mặt mũi tím tái, hai mắt thâm quầng, ria mép bên còn bên mất, dáng vẻ tiều tụy đến thảm thương. Họ chính là những người ủng hộ Hồ trưởng lão nên bị nàng 'dạy dỗ' ra nông nỗi này. Khủng bố, cực kì khủng bố. Suốt một tháng qua họ như ở điạ ngục trần gian, sống không bằng chết, đám xà tử suốt ngày khóc nháo, nào là kéo áo, giật tóc, cào cấu, cắn xé... đều không thiếu. Chỉ cần nhớ lại là không tự chủ run rẫy, mồ hôi túa ra ước áo. Nhưng cũng có phần tốt hơn Hồ trưởng lão là vẫn còn cái mạng nhỏ. Sau này nàng bảo đi đông họ không dám chạy sang tây, nàng nói con mèo thì bọn họ tuyệt không dám nói con chó a.

   Xà tộc trong thời gian một tháng này toàn bộ thay da đổi thịt. Nàng cho tìm những tộc nhân trẻ có tài bổ nhiệm vào các vị trí còn trống, tổ chức kiểm tra tra khả năng của các trưởng lão những ai không đạt liền bãi chức. Ban hành những chính sách và luật lệ mới.... Cuối cùng là Dưỡng Tâm điện, tên rất hay nhưng thực chất đó là hình phòng, nơi dạy dỗ 'trẻ' không ngoan. Những ai đã vào đó 'tu tâm dưỡng tính' sau khi trở ra tuyệt đối không bao giờ phản bội lại nàng, nhưng vấn đề là có còn mạng để ra hay không. (Lam Tuyết: *nhúng vai* Bên trong đó chỉ là mấy cái khổ hình thời Mãn Thanh a ~(* ﹏ *)~; Thỏ Đào: Lên Google mò rồi biết mấy cái "chỉ là" của tỷ nó ra sao ~T_T~)

   

   --------

   Từ ngoài Thượng Các hai thân ảnh một nam một nữ song song tiến vào. Nam tử trường bào màu trắng trong trẻo dài chấm đất, dung nhan yêu nghiệt, mắt phượng câu hồn một cái liếc nhìn lơ đễnh cũng làm mê hoặc chúng sinh. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên mị lực vô song - Hồ Vương Bạch Dạ.

    Nữ tử xinh đẹp như thiên tiên giáng trần, mắt hoa đào lung linh, tỏa sáng như ánh trăng trong nước không thể nào nhìn thấu. Đôi môi đỏ thắm kiều diễm vừa vặn mang nét cười. Giữa tâm mi tô điễm bằng một đóa hồng mai vẽ bằng chu sa rực rở càng thêm nổi bật làn da tuyết trắng và nét xuân tuyệt sắc. Trên tóc cài trâm hoa rũ xuống, bạch y thêu hoa màu lam tinh tế ôm sát thân hình mềm mại. Từng bước chân là khí chất cao quý bức người nhưng lại câu dẫn nhân tâm. Điện hạ.... ách... Phải là Nữ Vương xà tộc Lam Tuyết.

   

   Nàng gật đầu hướng Tần trưởng lão ý nói có thể bắt đầu nghi thức. Lão cũng gật đầu rồi đưa đến trước mặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo, bên trong là một viên ngọc màu vàng kim to bằng quả trứng gà, xung quanh bao phủ bởi linh khí và những ánh sáng chói mắt, nó chính là Linh Xà Thánh Châu a.

Nhận lấy thanh thủy thủ sắc bén, nàng rạch một đường nhỏ trên ngón tay, máu đỏ tràn ra miệng vết thương rồi rơi trên Linh Xà Thánh Châu. Tiếng hít thở xung quanh cũng ngưng lại, vì giọt máu đang dần hòa vào thánh châu khiến nó biến thành màu đỏ nhưng một lúc sau ánh sáng mạnh mẻ bắn ra bốn phiá làm tất cả phải nhắm mắt. Đến khi mở mắt ra Linh Xà thánh châu vốn màu vàng đã biến thành màu trắng, hào quang bao cũng thanh nhã hơn. Đây là điều chưa từng xảy ra. Cũng như Lam Tuyết, người kế thừa huyết thống thượng cổ bao đời nay luôn có chân thân là Kim xà, duy chỉ có mình nàng là Bạch xà. Bây giờ Linh Xà Thánh Châu nhận nàng làm chủ mà chuyển sang màu trắng, việc này cũng quá dọa người đi.

Tần trưởng lão tuy ngạc nhiên nhưng thần thái không đổi, trong khi các trưởng lão khác còn thất thần đã nghiêm giọng tuyên bố. Tiếng nói hùng hậu truyền ra, lan khắp xà tộc.

"Xà tộc đời thứ 13 Hoàng Phi Lam Tuyết. Thánh châu nhận chủ, Vương trong vạn chúng, chính thức kế vị cai quản xà tộc" (Thỏ Đào: Hoàng Phi là họ của Tuyết tỷ bây giờ, họ ở hiện đại là họ Trần = ̄ω ̄=)

"Chúng thần ra mắt Nữ Vương bệ hạ. Nữ Vương thiên tuế"- Tất cả trưởng lão trong Thượng Các cùng tộc nhân ở trong xà tộc háo hức quỳ xuống đồng thanh hô.

"Buổi lễ kết thúc----" Âm thanh kéo dài cho biết tất cả đã xong.

Sau đó Lam Tuyết nuốt Linh Xà Thánh Châu vào cơ thể, cho mọi người lui ra để nàng ở riêng cùng Tần trưởng lão một lát, giao cho lão một quyển sách ghi chép cách thức điều hành cũng như phương pháp 'dạy trẻ', dặn dò các việc quan trọng.

"Lam Tuyết rời đi một thời gian, tất cả nhờ vào Tần trưởng lão"

"Nữ Vương yên tâm cùng Hồ Vương du ngoạn nhân gian, lão nhất định làm tốt a"- Lão cười híp mắt, quan hệ của Nữ Vương và vị Hồ Vương kia không đơn giản nha, tối qua Hồ Vương đại nhân ở lại tẩm cung của Nữ Vương đến quá khuya mới đi. Chắc chắn có gian tình.

"Ân!"-Nàng gật đầu. Nhưng nếu biết suy nghĩ của Tần trưởng lão Lam Tuyết hẳn là tức chết.

----------

   

   Sắp cuối thu, thời tiết tương đối lạnh, ven hai bên đường hoa cỏ đều đã chuyển sang màu vàng chuẩn bị thay lá, chiếc xe ngựa hoa lệ đang chậm rãi chạy về phí trước, xe ngựa chạm khắc tinh xảo, nước sơn màu nâu đỏ sáng bóng, rèm xe làm bằng gấm thêu hoa cao quý. Ngựa kéo xe đều là ngựa tốt, không có phu xe cũng có thể tự động lái. Bên trong thùng xe là hai nam tử đồng dạng bạch y đối diện nhau, một thì lười biếng nằm trên trường kỉ làm lộ rỏ mị lực bẩm sinh mê người, một thì nghiêng người tựa vào đệm gấm sau lưng, bàn tay thon dài trắng như bạch ngọc tự nghịch sợi dây lam tua tua dùng để buộc bím tóc của mình, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Vật nhỏ?"-Ai đó nhỏ giọng gọi

"Ân?"

"Thiếu gì nơi không đến sao lại chọn Hoa Thành?"- Hoa Thành đúng như tên gọi, khắp nơi là hoa thơm cỏ lạ. Nhưng là... 'hoa' có thể đi, có thể chạy, có thể ca múa, cười nói. Là thiên đường trăng gió của nam nhân toàn thiên hạ. Hắn không hiểu được nàng đến cái địa phương đó làm gì?

"Ngắm 'hoa' a!"- Lam Tuyết mắt cũng lười nâng lên nhìn hắn. 

"Ngắm 'hoa' sao? Ngươi không sợ mấy 'bông hoa' đó nhìn thấy ngươi mà tức chết sao? Muốn ngắm thì tự lấy gương ra soi a."- Dù nàng cải nam trang thì sao chứ, với gương này mấy 'bông hoa' đó không ghen tỵ lồng lộn lên thì cũng là si mê đến quên cả trời đất. So mị lực thì xà loại cũng không kém hồ loại của hắn là bao, thậm chí còn có nét đặc biệt riêng rất thu hút.

"Tiểu Bạch, gia cứ tưởng bản thân là môt mỹ xà, gia làm sao biết được biến thành người cũng mỹ chứ?"- Lại trưng ra cái mặt không đoan chính, Lam Tuyết nháy mắt -"Hơn nữa chuyến đi này 'ngắm hoa' chỉ là phụ, việc chính là thưởng thức lạc thú nhân gian nha. Đến lúc đó Tiểu Bạch để ý cô nương nào gia liền bảo nàng gả cho ngươi a!"

"Hứ!"- Bạch Dạ bật ngồi dậy, trực tiếp xoay người không thèm nhìn nàng nữa. Trên mặt thờ ơ, lạnh nhạt không mang biểu tình gì. Nâng chén trà chậm rãi uống, không khí xung quanh trầm xuống lạnh đi mấy phần. Quanh quẩn là hương thơm thanh nhã nhàn nhạt của nàng đang dần bị át đi bỡi mùi hoa đào tự nhiên ngày một nồng đậm, ngọt ngào rất mị hoặc hơn của hắn.

Lam Tuyết nhíu mày, mùi hương này khiến nàng có chút choáng váng, mắt ngấn sương mông lung, mơ màng, thân thể như kiệt sức. Hai tay bấu lấy đệm gấm đến trắng bệch, toàn thân có một sức nóng tràn lên. (Cái triệu chứng này nghe quen à nha (>^ω^

Còn kẻ đầu sỏ kia vẫn chưa phát hiện điều khác thường, ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng mấy chục cái núi lửa đang phun trào mãnh liệt. Phải, hắn đang giận, rất tức giận. Gì mà lạc thú nhân gian rồi tìm cô nương? Nếu muốn hưởng múôn tìm hắn cần gì đến bây gìơ vẫn chưa lập Vương hậu tuyển thị thiếp? Đó là nơi nào chứ, loại người ở đó mấy ai là tốt? Lở như bị gạt mất thì sao? (Thỏ Đào: E hèm~~ Ca sớm lừa Tuyết tỷ bán thân cho mình lúc nào không hay rồi còn gì?; Bạch Dạ: Kệ ta!! *hừ lạnh*).

Lại nhớ đến nàng từng nói thế giới của nàng có loại tiểu thuyết xuyên không, nữ chính thường giả nam trang vào kĩ viện, nàng chắc là tò mò học theo nên tâm cũng chùn xuống một chút. Nàng chỉ là một linh hồn lưu lạc đến một nơi xa lạ nên nghịch ngợm khám phá, tìm hiểu. Hắn sao lại sinh khí (tức giận) với nàng chứ?  Thở dài một hơi hắn nhếch môi cười tự giễu chính mình rồi đặt chén trà xuống bàn. Vừa liếc mắt sang thì thấy Lam Tuyết hầu như nằm bẹp trên trường kỉ, cả người mềm như bột bánh, hai má mịn màn ửng hồng, hai mắt hoa đào lưu chuyển một tầng nước lấp lánh quyến rũ, cánh môi kiều diễm, ướt át mê người khép mở qua từng hơi thở gấp gáp. Mồ hôi rịnh ra từ bên thái dương lăn xuống. Bạch Dạ nhanh chóng nâng Lam Tuyết dậy cho nàng tựa vào người hắn, biểu hiện này chẳng lẽ.....

Hắn sững sốt sau đó cắn răng rít lên một tiếng 

"Chết tiệt!"- Vì tức giận mà hắn không tự chủ được bản thân làm cho mùi hương tỏa ra không được áp chế mới khiến nàng ra nông nổi này. Mùi hương đó hắn sinh ra đã có, theo đạo hạnh nó cũng ngày một nồng hơn, hắn phải luôn áp chế nó lại tới mức thấp nhất vì nó chính là một loại mị dược tự nhiên a. Nếu không hắn làm sao được xem là yêu tinh có mị lực nhất thiên địa này? 

"Ưm...Tiểu Bạch~~ Nóng... ta nóng a!"- Thực sự rất nóng. Nàng níu lấy hắn như chết đuối thấy phao cứu sinh, lời nói vô lực mơ hồ bật lên.

"Vật nhỏ, ngươi ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi, nhắm mắt ngủ sẽ không thấy nóng nữa. Nghe lời ta, ngủ đi"- Âm thanh mượt mà, mềm mại như nước chậm rãi rót vào tai giống như nguồn suối mát mẻ nhấn chìm luồng khí nóng nhộn nhạo trong cơ thể, nàng dần dần dể chịu hơn, hơi thở dịu lại rồi từ từ ngủ thiếp đi (Dạ ca thôi miên Tuyết tỷ ý mà =))))) Không sao rồi, may là vẫn còn kịp. Trái tim treo ngược của hắn cũng được hạ xuống, nếu hắn phát hiện trễ thêm một chút không biết sẽ xảy ra hậu quả thế nào a. (Thì có H coi chớ trăng sao gì giờ này ╮(╯▽╰)╭)

Điều chỉnh tư thế thoải mái để Lam Tuyết tựa vào lòng hắn, Bạch Dạ kéo chăn gấm phủ lên nàng. Nhìn cả thiên hạ đang ngủ say hắn mỉm cười như gió xuân tươi mát chứa đầy thỏa mãn.

Ấm! Ấm áp quá!

Quen! Hơi ấm này rất quen.

    Là ai? Là ai chứ?

  

Lam Tuyết chìm đắm trong hơi ấm quen thuộc từ rất lâu, rất lâu, rất lâu mà nàng luôn tìm kiếm này. Lâu đến mức nàng cũng không biết đã tìm kiếm bao lâu.

Tại sao nàng biết?

Ý thức, chính là ý thức của nàng đang gào thét lên như thế.

[Thỏ Đào:

-Tại sao Tuyết tỷ lại là Bạch xà mà không phải Linh xà?

-Tại sao Thánh châu lại biến thành màu trắng sau khi nhận chủ?

-Tại sao Tuyết tỷ lại quen thuộc và luôn tìm kiếm hơi ấm của Dạ ca?

Khụ! Một chuyện hồi xửa hôi xưa sau này sẽ biết. ~^O^~]