Một trận gió núi không biết từ nơi nào thổi tới, khá là hợp thời thổi loạn từng trang sách, trên bìa sách màu vàng viết rõ ràng bốn chữ to khiến cho người ta có muốn không nhìn cũng không được —— Quỳ! Hoa! Bảo! Điển!

Này… này… này chẳng phải là bí kíp thái giám trong truyền thuyết sao?

Hình ảnh Đông Phương ca ca cầm tú hoa châm trong tay quay đầu cười quyến rũ chợt lóe qua trong mắt ta, ta rùng mình một cái, không kịp nghĩ ngợi, lập tức nhéo người nào đó một phen.

“Huynh… huynh không có tự cung đấy chứ?”

“Lạch cạch” một tiếng, chiết phiến trên tay Âu Dương thiếu chủ rơi xuống đất.

“Rắc” một tiếng, nhánh cây trong tay Âu Dương Phong bị bẻ làm hai đoạn.

...

...

...

Gió núi sưu sưu thổi, giữa mùa hè mà đột nhiên ta lại có cảm giác… thật lạnh.

Một giây sau... Núi lửa bạo phát.

“Ai nói với nàng ta tự cung?!”

Âu Dương thiếu chủ thở hổn hển giơ chân nhấc tay, dáng vẻ này vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy, ta không nhịn được rụt lui cổ, muốn chui ra phía sau lưng hắn tránh đầu sóng ngọn gió, lại bị hắn lôi ra, tiếp theo rống:

“Nàng… nàng cư nhiên... Nàng sao có thể không biết!”

Ách... Cái kia...

Tuy rằng xem qua không ít tranh ảnh cùng ‘phim tình cảm’, nhưng đời trước cộng đời này thực sự ta chưa từng thấy… rõ ràng!

Nhưng nếu nói tới một người cụ thể, trong lúc gì gì đó, sinh ra phản ứng gì gì đó... Tỷ như mới vừa rồi khi lên núi... Hiển nhiên đủ để chứng minh cơ năng sinh lý của hắn không có vấn đề gì... Ách, phải nói là hoàn toàn không có vấn đề gì đi...

Cho nên căn bản chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều thôi, hay là... người luyện Quỳ Hoa Bảo Điển… là cha hắn?

Liếc mắt nhìn lão soái ca hỗn huyết đứng một bên miễn cưỡng mỉm cười, ta không nhịn được lại rùng mình một cái.

Mắt thấy dáng vẻ người nào đó tôn nghiêm nam tính chịu nhục, không nói đến tột cùng thề không bỏ qua, ta chỉ đành giơ quyển sách thật cao, tránh mặt phía sau bìa sách có tật giật mình lắp bắp:

“Này… Quỳ Hoa Bảo Điển này…không phải là ‘muốn luyện thần công, dẫn đao tự cung’ sao...”

Không dám nói ra miệng là —— cái thứ này cho ta làm gì? Phải biết rằng cho dù ta có muốn luyện, cũng không có cái gì để mà ‘cung’ a!

...

...

...

Một mảnh yên tĩnh, gió núi lại lần nữa sưu sưu thổi qua bên người, thực... lạnh...

Thanh âm nhàn nhã của Âu Dương Phong vang lên đúng lúc.

“Quỳ Hoa Bảo Điển này vốn là võ công của một vị tiền bối Tiêu Dao phái tên là Lý Quỳ Hoa hơn trăm năm trước đã nghĩ ra.”

Ta tròn mắt hữu thần ngẩng đầu lên, muốn tìm dấu hiệu nói dối trên mặt y, kết quả không có... Không chỉ có thế, vẻ mặt y xa xăm nói: “Nghe nói tỷ muội song sinh của vị này cũng sáng chế ra một bộ võ công, tên là Cúc Hoa Bảo Điển, đáng tiếc thất truyền đã lâu.”

... Ta hoàn toàn dại ra.

Lý Quỳ Hoa cùng Lý Cúc Hoa, hai cái tên này rốt cuộc là loại cha mẹ nào mới có thể đặt ra được a!

Âu Dương Phong lại bổ sung một câu: “Quyển sách này mặc dù không phải võ công khắc địch, nhưng nếu tập luyện thường xuyên, nghe nói có tác dụng trú nhan dưỡng sinh cực kỳ hữu hiệu đối với nữ tử.”

O(╯□╰)o Hoa ra Quỳ Hoa Bảo Điển = Mỹ dung thánh kinh?

Ta nói, này quả thực là một thế giới thần quang chiếu rọi đi, nhất định là như vậy!!!

“Tranh nhi, ngươi nghe được từ đâu...” Âu Dương Phong chần chờ một chút, đại khái chúng ta không quá thân quen, y ngượng ngùng nhắc lại vấn đề ‘tự cung’ trước mặt ta, liền hàm hồ cho qua, “... lời đồn đại kia?”

Ta không có can đảm nói dối trước mặt Tây Độc, cho nên quyết định thành thực trả lời vấn đề này.

“Là Kim Dung nói!”

Âu Dương Phong rõ ràng hơi sửng sốt, mới nhíu mày nói: “Kim Dung này... là người thế nào?”

“Y là một... tiên sinh kể chuyện.”

T.T Kim lão gia tử, tiểu nhân thực xin lỗi ngài.

Đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Kim lão gia tử, vấn đề này thật ra ta đã suy nghĩ tới rất lâu rồi.

Tuy rằng đã cố gắng cẩn thận hết sức rồi, nhưng tiềm thức con người quả thực quá mức mạnh mẽ, ta thật sự không thể cam đoan mình tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện gì, tỷ như chuyện Quỳ Hoa Bảo Điển lần này.

Lúc ở đại mac, ỷ vào sự khác biệt rất lớn giữa phong tục Mông - Hán, bình thường đều lôi nhị sư phụ ra làm lá chắn. Nhưng nếu ngày nào đó thật sự bởi vì loại chuyện này mà bay tới tên bắn lén, chẳng lẽ lại muốn nhị sư phụ cũng chắn cho ta sao?

(Ở thành Gia Hưng, Chu Thông đột nhiên hắt xì một cái...)

Nói lại, ta biết tất cả mọi chuyện cũng là từ tiểu thuyết của Kim lão gia tử, nói như vậy ít nhất cũng có thể khiến ta thản nhiên mà đối diện với chính mình... cùng với người nào đó...

Tóm lại, cuối cùng Kim lão gia tử bị ta miêu tả thành một vị tiên sinh kể chuyện uyên bác hiểu nhiều biết rộng, thi nhiều không đỗ, có tài mà không gặp thời..., hơn nữa đặc biệt cường điệu ta cùng lão nhân gia người chỉ là bèo nước gặp nhau, vội vàng chia tay, đừng hy vọng ta có thể đi khắp ngõ ngách thế giới mà đào y ra được.

Chính đang nói tới mức nước miếng tung bay, Âu Dương thiếu chủ thình lình hỏi một câu, “Lần trước nàng nói chuyện A Chu cô nương, cũng là người này nói lại sao?”

“... Ừm.”

Âu Dương thiếu chủ có chút suy nghĩ gật gật đầu.

Nhìn hắn như vậy, ta nhịn nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được lầm bầm một câu, “Vẫn còn nhớ rõ A Chu cô nương à...”

Ta thề là ta đã nói rất nhỏ rồi, nhưng mà không biết vì sao, bị người nào đó tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn một cái, lại có điểm chột dạ.

Ách, cho dù hắn nghe được thì làm sao chứ, ta chỉ là đang trần thuật một chuyện thực mà thôi... Đừng có hiểu sai ý a...

Nói lại, đâu chỉ là A Chu... Ngay cả toàn bộ giang hồ này cũng đều là Kim lão gia tử xây dựng lên.

Lại nói tiếp, chúng ta cũng giống A Chu, chỉ là một nhân vật bé nhỏ dưới ngòi bút của y mà thôi.

Chỉ là… khoảng thời gian gần mười sáu năm nay cũng là do chính mình trải qua từng ngày, từng ngày, những người bên cạnh cũng đều tồn tại sinh động...

“Khụ khụ...” Tiếng ho khẽ của Âu Dương Phong kéo thần trí ta đang thần du thiên ngoại lại, “... Kế tiếp các ngươi định như thế nào?”

Những lời này hỏi thực cổ quái, không đầu không đuôi, ngay cả y định hỏi chuyện gì, ta cũng chẳng rõ... Chẳng lẽ các cao nhân đều có loại phong phạm này sao?

“Bảy vị sư phụ của nàng cùng huynh trưởng kết nghĩa đang ở Gia Hưng, bởi vậy...” Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói: “... Đợi tới Gia Hưng rồi hãy quyết định đi.”

Ngày đó tỉnh lại, Âu Dương thiếu chủ đã giới thiệu sơ lược tình huống cho ta nghe.

Chuyện Giang Nam thất quái thần bí mất tích vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp, nhưng Giang Nam thất quái + Quách đại hiệp + Hoàng cô nương + Hồng Thất Công một đám mười người quả thực đều tới Gia Hưng. Mà vốn cũng nói là chờ thân thể ta khôi phục lại sẽ tới đó hội hợp cùng bọn họ.

Chỉ là… vấn đề rốt cuộc khôi phục đến mức nào mới xem như là tốt… hiển nhiên chúng ta có cái nhìn khác nhau rất lớn.

Ta cảm thấy từ mười ngày trước đã có thể xuất phát rồi, nhưng người nào đó vẫn cứng rắn tới tận hôm nay mới thả cho ta ra khỏi cửa.

Chênh lệch về giá trị vũ lực cùng trí lực do trời sinh cùng kỹ thuật đầu thai còn chưa tính, nhưng mà vì cái gì mà ngay cả bản lĩnh nói lý... người này cũng mạnh hơn ta nhiều tới vậy chứ?

Ta không nhịn được thở dài.

“Tranh nhi.” Âu Dương Phong đột nhiên kêu ta một tiếng, “Nghe Khắc nhi nói ngươi có một viên châu tị độc, có thể để ta đánh giá?”

Ta sửng sốt sửng sốt mới nghĩ ra là y đang nhắc tới hạt châu mà Ích Tây Gia Thố đưa cho ta, vội vàng lấy từ trong túi da ra, hai tay dâng lên. Tuy rằng ngữ khí hòa ái dễ gần, lại có vẻ thương lượng, nhưng ta cũng không dám quên người này có biệt danh là ‘Tây Độc’.

Âu Dương Phong tiếp nhận, lăn qua lộn lại nghiên cứu nửa ngày, vẻ mặt có chút thận trọng nhìn ta nói: “Thông Tê Long Hoàn này cực kỳ hiếm có...”

Này… này… này chính là “Thông tê long hoàn” ?

Nó… nó… nó cư nhiên là thông qua ta đến tay Âu Dương Phong sao?

Trong một thoáng chốc, đầu óc trống rỗng, thanh âm Âu Dương Phong vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, nghe vào trong tai, không biết vì sao lại thành đứt quãng.

“Xác thực xuất phát từ thân thể dị thú Tây Vực... Tìm nó nhiều năm... Vẫn chưa hoàn hảo… nên dùng dược liệu chế luyện thêm... Lại đưa lại cho ngươi?”

Ta theo bản năng đáp một tiếng: “Vâng...”

Lại chỉ cảm thấy như có cái gì giáng mạnh vào ngực, cực kỳ khó chịu.

Ta nhớ rõ ràng mười phần, “Thông tê long hoàn” ở trong truyện chỉ xuất hiện một lần, chính là khi Âu Dương Phong dẫn Âu Dương Khắc tới Đào Hoa đảo... cầu thân.

Lúc đó Âu Dương Phong vì biểu đạt thành ý, chính là lấy hạt châu “Thông tê long hoàn” “Đeo trên người bách độc bất xâm, độc xà độc trùng cùng phải tránh xa, khắp thiên hạ cũng chỉ có một viên mà thôi” này đưa cho Hoàng cô nương làm lễ vật gặp mặt.

Hiện tại còn cách thời điểm đó khá lâu, sự tình phía sau rất khó nói trước sẽ như thế nào, vạn nhất thật sự phát triển đến bước đó, ta phải làm thế nào đây?

Chẳng lẽ có thể bảo hắn đừng đi Đào Hoa đảo cầu thân sao?

Phải biết rằng... Chuyện đó... Cũng không phải do ta quyết định được a...

Âu Dương thiếu chủ cùng cha hắn lại trao đổi một ít tin tức mà ta nghe như lạc vào mây mù dày đặc, tỷ như phòng ở, quần áo, ăn uống như thế nào... Tóm lại chính là một đống chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa, tóm lại cuộc gặp mặt kỳ quái này cuối cùng cũng đã hạ màn trong không khí thân thiết hữu hảo hài hòa viên mãn —— ách, hẳn là xem như viên mãn đi... Ít nhất Âu Dương Phong đại thúc cũng có vẻ thực vừa lòng.

Hơn nữa không biết vì cái gì, hai cha con họ ở chung luôn khiến ta có cảm giác —— trong lòng bọn họ hiểu rõ mối quan hệ chân chính giữa hai người, nhưng lại ngại chuyện gì đó mà không thể làm rõ.

Được rồi, nơi này dù sao cũng là những năm cuối đời Nam Tống.

Tuy rằng chuyện xưa tình yêu giữa Phong thúc cùng tẩu tử y vẫn làm cho người hiện đại thổn thức không thôi, nhưng với tiêu chuẩn của thời đại này, đại khái trăm phần trăm sẽ bị chụp cái danh ‘thông dâm’. Ngay cả người nhà có lẽ cũng không thèm để ý —— ta cảm thấy nếu không phải là một người phụ nữ thập phần kiên cường, hơn phân nửa là không có dũng khí mang danh quả phụ mà sinh con đi —— nhưng hơn phân nửa là vẫn có người không muốn bà ấy phải chịu sự chỉ trích đó.

A, vì sao càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời Phong thúc thực đáng thương a... Người trong lòng không thể cưới, con không thể nhận... ngay cả một tiếng ‘cha’ cũng không được nghe.

Ta nhìn theo bóng áo trắng của Phong thúc, lấy niệm lực lẩm nhẩm ai điếu cho nỗi đau kịch liệt của y...

Trên đầu bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái.

“Hồn ơi trở về...”

Âu Dương thiếu chủ rung đùi đắc ý khẽ ngâm, khuôn mặt tuấn tú cười đến thập phần hòa ái dễ gần, nhưng cặp mắt hoa đào kia lại mị lên khá là nguy hiểm —— như thế này có nghĩa là có chuyện gì đó mà hắn không thích, lại xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà không muốn nói ra.

Không nói thì thôi, nhưng mà, vẫn là có điểm lo lắng, ta giữ chặt ống tay áo của hắn lắc lắc, “Làm sao vậy?”

Hắn vẫn như cũ khóe môi mỉm cười nhìn ta, lại không nói một lời.

Không lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao... Lòng bàn tay hắn hơi hơi ẩm ướt, hoàn toàn khác biệt với cảm giác khô mà ấm áp bình thường, rốt cuộc là đang khẩn trương chuyện gì vậy?

Ta nhất thời không biết mình có thể làm gì được, ngoại trừ việc... lén lút nắm chặt hơn một chút.

Hắn nắm lấy tay ta, hòa nhã nói: “Mới vừa rồi nghĩ tới một chuyện, nhất thời không để ý, không có gì, nàng đừng lo lắng.” Nói xong lời cuối cùng lông mày đã giãn ra, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

—— cảm xúc của người này thay đổi cũng không khỏi quá nhanh đi.

Ách, là bắt đầu từ khi nào, ta lại quen thuộc với vẻ mặt của hắn như vậy rồi...