Lúc Nguyễn tỷ tỷ đến, Tô Niệm Niệm đang ngồi trên giường, ôm Phong Tịnh Minh ngẩn người.

Nguyễn tỷ tỷ nhìn thấy Tô Niệm Niệm, tựa hồ rất là kinh ngạc: “Liễu Duyên, sao con còn ở đây?”

Tô Niệm Niệm nhìn thấy Nguyễn tỷ tỷ, à không, phải gọi là Thanh Trần sư thái mới đúng, trong mắt hiện lên sự oán hận. Nàng lạnh lùng như băng, nói: “Bà cho rằng tôi phải ở đâu, Thanh Trần sư thái?”

Thanh Trần sư thái cũng không tức giận, sắc mặt bình tĩnh nói:“Không phải con nên gọi ta là sư phụ sao?”

Tô Niệm Niệm vén sợi tóc lành lạnh của Phong Tịnh Minh, nói: “Nếu bà là sư phụ của tôi, vì sao lại lợi dụng tôi?”

Thanh Trần sư thái thở dài một tiếng nói: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Tốt cho tôi?” Đôi mày của Tô Niệm Niệm nhíu lại, mặt mang vẻ khinh thường, “Tốt cho tôi, vậy vì sao bà còn cuốn tôi vào trong trận tranh đấu rối lộn xộn này, để tôi yêu chàng, sau đó khiến chàng phải chết?”

Mặt Thanh Trần sư thái không chút thay đổi nói: “Con là người nối nghiệp của phái Thanh Y chúng ta, đương nhiên phải từ bỏ chuyện tình yêu, ta cũng chỉ muốn rèn luyện con mà thôi. Huống hồ, ” Bà ta dừng một chút, lại nhìn về phía Tô Niệm Niệm, “Nếu muốn luyện thành Tình Nan Thương*, người mình yêu nhất phải chết.”

(* Tình Nan Thương nghĩa là tình yêu khó bỏ.)

Tình Nan Thương? Đây là nguyên tắc khi luyện Tình Nan Thương? Thật đúng là châm chọc. Tô Niệm Niệm cười trào phúng, vô lực nói: “Tôi không cần luyện Tình Nan Thương gì cả. Tôi chỉ muốn chàng còn sống.”

Trên mặt Thanh Trần sư thái là thần sắc ngoan độc tuyệt tình: “Vậy mà cũng luyến tiếc, hắn cũng chỉ là một tên khốn thôi, dù thế nào đi nữa, hắn vẫn đáng chết.”

“Vì sao?”

“Bởi vì. . . . . .” .

Tô Niệm Niệm cắt ngang lời Thanh Trần sư thái: “Chỉ sợ vì hắn là con trai của Phong Cẩn Chi thôi?”

Thanh Trần sư thái biến sắc: “Con đã biết hết rồi sao?”

Tô Niệm Niệm vuốt ve khuôn mặt của Phong Tịnh Minh, lẳng lặng nói: “Phong Cẩn Chi là do bà giết, sau đó giá họa cho Hình Hỗ Khoan. Sau đó bà lại dùng phương pháp cũ giết chết Hình Hỗ Khoan, lại giá họa cho Phong Tịnh Minh. Kỳ thật bà có thâm thù đại hận gì với Phong Ba sơn trang và Hàn Băng môn phải không? Từ khi nghe bà kể về chuyện năm đó, tôi đã hoài nghi là do bà làm, bởi vì chỉ có bà, mới một lòng tính kế muốn xử lý Phong Tịnh Minh, đều này chứng tỏ bà có thù oán với Phong Tịnh Minh hoặc là Phong Ba sơn trang. Hơn nữa cũng chỉ có bà, mới có thể ở tự do ra vào Phong Ba sơn trang, cho thấy võ công của bàđã rất cao. Hơn nữa dường như bà rất hiểu ân oán giữa Phong Tịnh Minh và Trang Vĩnh Mộc, nếu không phải bọn họ có giao tình quá tốt với bà chuyện gì cũng nói cho bà, như vậy nguyên nhân chỉ có một, người dựng nên mối ân oán lần này, chính là bà.”

Thanh Trần sư thái lẳng lặng nghe Tô Niệm Niệm phân tích xong, mỉm cười gật gật đầu: “Liễu Duyên, con thông minh hơn xưa một chút rồi đấy. Chính là, con vẫn không đoán đúng.”

Tô Niệm Niệm cười lạnh: “Bà lại muốn lừa gạt tôi ư, tôi đã bị bà dắt mũi quá nhiều lần rồi!”

Thanh Trần sư thái lắc đầu, mỉm cười: “Ngã phật từ bi, người xuất gia làm sao có thể tùy tiện sát sinh. Phong Cẩn Chi kia đúng là do Hình Hỗ Khoan làm hại, mà Hình Hỗ Khoan, lại là tự sát.”

“Bà nói bậy!” Tô Niệm Niệm hơi kích động, “Năm đó, Phong Cẩn Chi và Hình Hỗ Khoan là bạn tốt, làm sao có thể giết hại lẫn nhau? Huống chi Hình Hỗ Khoan bị trúng Thuận Phong tâm pháp, chẳng lẽ ông ta tự mình đánh mình?”

Thanh Trần sư thái vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Bạn tốt? Trước khi bọn họ mười tám tuổi thì đúng là bạn tốt, chính là, sau đó bọn họ lại đồng thời quen biết một người.”

Tô Niệm Niệm hơi khó hiểu.

Kế tiếp, Thanh Trần sư thái kể cho Tô Niệm Niệm nghe một câu chuyện vừa khoa trương vừa giả tạo*, câu chuyện cũ này đề cập đến ân oán giang hồ, yêu hận tình thù, tín ngưỡng tôn giáo, cùng với. . . . . . tình yêu tay ba.

(*Nguyên văn là cẩu huyết: chỉ những chuyện giả tạo, khoa trương nhàm chán, lặp đi lặp lại.)

Mặc dù Tô Niệm Niệm vốn từ một thế giới khoa trương,giả tạo xuyên đến một thế giới không quá khoa trương giả tạo khác, nhưng khi nàng nghe câu chuyện cũ này, vẫn nhịn không được than thở một câu: cuộc sống đúng là không có chỗ nào không khoa trương, giả tạo nha.

Chuyện cũ đại khái là như vậy. Phong Cẩn Chi và Hình Hỗ Khoan gặp nhau từ thưở thiếu thời, lần đầu gặp gỡ mà như thân thiết đã lâu, coi nhau là tri kỷ. Sau đó quan hệ của hai người vẫn phát triển rất tốt, thẳng đến khi Nguyễn Lạc Trần xuất hiện, nữ nhân này chính là Thanh Trần sư thái sau này. Lúc trẻ, dung nhan Nguyễn Lạc Trần rất mỹ lệ ( đương nhiên hiện tại cũng rất mỹ lệ ), hơn nữa còn rất có cá tính, thích tìm người ta luận võ, đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng thì đi về lần sau lại đánh. Lúc ấy Phong Cẩn Chi và Hình Hỗ Khoan đã có chút danh tiếng, vì thế dĩ nhiên khó thoát khỏi ma chưởng của Nguyễn Lạc Trần. Sau đó ba người liền nhờ luận võ mà quen biết nhau, cũng coi như là đánh trước quen sau. Lúc ấy ba người đều trẻ tuổi đang ở thời kỳ huyết khí sung mãn, nội tiết tố tràn đầy, vì thế tình yêu tay ba cũng nảy sinh ngay lúc đó. Nguyễn Lạc Trần và Phong Cẩn Chi mắt đi mày lại tình chàng ý thiếp, Hình Hỗ Khoan lại mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Nguyễn Lạc Trần ngẩn người. Mọi người đều không phải kẻ ngốc, không bao lâu sau, ba người nhanh chóng phát hiện vấn đề, nếu hai nữ nhân và một nam nhân, bọn họ còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu hai nam nhân cùng một nữ nhân. . . . . . Thật ngại quá, bối cảnh truyện này không phải nữ tôn.

Vì thế khi tài nguyên phân phối không đều, sẽ xuất hiện cạnh tranh. Phương thức cạnh tranh của Hình Hỗ Khoan và Phong Cẩn Chi cũng rất cũ kỹ —— luận võ. Về quá trình luận võ, người chứng kiến duy nhất năm đó —— Nguyễn Lạc Trần, cũng chính là Thanh Trần sư thái hiện tại , kể có vẻ mơ hồ, dù sao kết cục cuối cùng là bà và Phong Cẩn Chi sánh bước bên nhau, gạt Hình Hỗ Khoan qua một bên.

Nghe đến đó, trong lòng Tô Niệm Niệm ngầm hiểu. Thanh Trần sư thái nói mơ hồ như thế, chỉ sợ lúc ấy người thua là Phong Cẩn Chi rồi? Mà bà ta lại không muốn ở cùng Hình Hỗ Khoan vì thế cuối cùng đã làm trái với ước định, đi theo Phong Cẩn Chi. Tô Niệm Niệm nghĩ đến đây, liền than thở, Thanh Trần sư thái à, bà làm như vậy không phải là không có việc gì làm tự tìm việc sao, rõ ràng thích Phong Cẩn Chi , thì trực tiếp chọn đi, tự nhiên luận võ làm cái gì? Nhưng sau đó Tô Niệm Niệm lại hiểu ra, lúc ấy Thanh Trần sư thái để ý võ công như vậy, phỏng chừng là muốn khoe khoang lang quân tương lai của mình rất lợi hại trước mặt tình địch của lang quân, rằng bà ta không họn lầm người, không nghĩ tới kết quả lại. . . . . . Khụ khụ, tự làm bậy, không thể sống.

Vì thế Thanh Trần sư thái tiếp tục kể. Phong Cẩn Chi thật sự thích Thanh Trần sư thái, lúc ban đầu đúng là vậy. Nhưng mà Phong Cẩn Chi cũng chỉ là nam nhân thôi, có mới nới cũ là đặc tính tiêu biểu của nam nhân. Sau đó Phong Cẩn Chi chẳng may thích người khác, vì thế đành phải từ bỏ Thanh Trần sư thái. Thanh Trần sư thái dưới cơn nóng giận, chạy đến phái Thanh Y làm ni cô, cũng kiên định thề, sẽ làm cho Phong Cẩn Chi bị bạn bè xa lánh, đoạn tử tuyệt tôn ( ngoan độc quá). Đương nhiên sở dĩ Thanh Trần sư thái vốn cuồng võ công lại lựa chọn phái Thanh Y, cũng đã suy nghĩ rất thận trọng. . . . . . Bà nghe nói phái Thanh Y có bảo vật trấn phái, Tình Nan Thương, nghe nói loại võ công này là thiên hạ vô địch

Sau đó Phong Cẩn Chi cũng cưới vợ sinh con, phát triển Phong Ba sơn trang. Mà quan hệ của Hình Hỗ Khoan và Phong Cẩn Chi cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, dù sao cả hai người đều không có được nàng, thê tử như quần áo, huynh đệ như tay chân. Lúc ấy ai cũng không ngờ, sẽ có người vì quần áo, mà chém rớt tay chân của mình.

Thanh Trần sư thái ở phái Thanh Y tức giận phấn đấu khổ luyện võ công, sau đó rốt cuộc chưởng môn cũng chết già, bà tiếp nhận chức chưởng môn, cùng với, Tình Nan Thương. Thanh Trần sư thái vô cùng hưng phấn, đặt Tình Nan Thương dưới ánh trăng, lại buồn rầu, vì sao? Bởi vì Tình Nan Thương sở dĩ có tên là Tình Nan Thương, chính là có ý “Tình” không dễ dàng mất đi. Mà muốn luyện môn võ công này, việc đầu tiên là phải tuyệt tình. Như vậy, phải làm sao để đoạn tuyệt với chữ “Tình” này đây? Rất đơn giản, người ngươi yêu nhất chết rồi, không phải ngươi sẽ không còn tình yêu nữa sao? Đương nhiên kết luận này còn cần phải tranh luận thêm, nhưng bí tịch kia viết như vậy, Nguyễn Lạc Trần cũng lý giải như vậy. Vì thế Nguyễn Lạc Trần khó xử. Lúc ấy Nguyễn Lạc Trần biết, người bà yêu nhất là Phong Cẩn Chi, cho dù bà đã làm ni cô hai mươi năm, bà vẫn yêu Phong Cẩn Chi như cũ, đương nhiên yêu thì yêu, đáng chết thì vẫn phải giết, huống hồ tên khốn kia phản bội bà từ bỏ bà, bà cho hắn ta chết thống khoái, coi như đã giữ thể diện cho hắn rồi. Mà một nguyên nhân khác, lại càng khiến bà khó xử. Đó chính là, bà lấy cái gì để giết Phong Cẩn Chi đây? Luyện võ phải dựa vào thiên phú, thiên phú của Phong Cẩn Chi cao hon bà nhiều, cho nên dù mỗi ngày nghe thấy gà vỗ cánh bà đã dậy, thận chí không có ngày nghỉ, kết quả võ công vẫn thua kém Phong Cẩn Chi một bậc. Nói cách khác, Thanh Trần sư thái không thể giết Phong Cẩn Chi được. Như vậy phải tìm một người có thể giết chết hắn. Vì thế Thanh Trần sư thái nghĩ tới Hình Hỗ Khoan.

Hình Hỗ Khoan này, tuy rằng rất trọng nghĩa khí, nhưng cũng là một kẻ si tình. Không biết Thanh Trần sư thái dùng phương pháp gì ( chuyện này bà ta không chịu tiết lộ, nhưng Tô Niệm Niệm hoài nghi là có thủ đoạn ), dù sao cuối cùng Hình Hỗ Khoan vẫn cắn răng một cái , quyết định làm chuyện bội bạc. Vì thế vào một đêm nguyệt hắc phong cao **nào đấy, Hình Hỗ Khoan đã xử lý Phong Cẩn Chi. Bởi vì hắn thật sự rất là ngốc, nên khi giết Phong Cẩn Chi, đã dùng chính Hàn Băng chưởng tuyệt học độc môn của ông ta, tương đương nói cho mọi người biết, người này chính là do Hình Hỗ Khoan ta giết, về sau có gì nghi vấn có thể đến hỏi cho ra nhẽ, đương nhiên cũng có thể đến báo thù.

(** Nguyệt hắc phong cao : thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết.)

Hình Hỗ Khoan giết người xong lại đi làm mấy chuyện nghiêm túc khác, sau đó được tin người tiếp trưởng Phong Ba sơn trang đến tìm mình, dù sao ông ta cũng cảm thân bản thân mình tội ác tày trời, có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, hơn nữa nếu Phong Tịnh Minh đến báo thù ông ta khẳng định cũng không còn mặt mũi đánh trả. Thay vì chết dưới chưởng lực Thuận Phong tâm pháp, không bằng tự mình giải quyết. Vì thế vị đại thúc này lưu loát rõ ràng tự tuyệt kinh mạch, kết quả là gục chết tại chỗ.

Trước khi tự sát, Hình Hỗ Khoan hiền lành có viết một bức di thư, thừa nhận những hành vi độc ác của mình, trong di thư cũng không để cập gì đến Thanh Trần sư thái, xem ra cho dù chết, ông cũng muốn bảo vệ nữ nhân đã lợi dụng mình thật chu đáo. . . . . . Thật là một kẻ si tình, đương nhiên, cũng là một kẻ ngốc nghếch.

Thanh Trần sư thái là người đầu tiên xuất hiện tại hiện trường tử vong của Hình Hỗ Khoan, bà ta phát hiện kỳ thật có thể lợi dụng cái chết của Hình Hỗ Khoan. Vì thế bà ta cất di thư tự tay viết của Hình Hỗ Khoan đi, hơn nữa còn ấn một chưởng Thuận Phong chưởng pháp gà mờ lên ngực Hình Hỗ Khoan. Nói đến đây chúng ta không thể không đề cập đến một câu, đó là, trùng hợp ngẫu nhiên***. Thuận Phong chưởng pháp khiến người ta thống khổ ở chỗ, nó có thể làm kinh mạch người ta đứt đoạn, không thể không chết. mặc dù Thuận Phong chưởng pháp là tuyệt học của Phong Ba sơn trang, nhưng Thanh Trần sư thái lại có tinh thần nghiên cứu nhiệt tình đối với các loại võ công cao thâm, cứ quấn quít Phong Cẩn Chi đòi học lỏm một chút. Phong Cẩn Chi yêu Nguyễn Lạc Trần, vì thế đành phải vụng trộm dạy cho bà một ít. Kỳ thật đối với Thuận Phong tâm pháp, Thanh Trần sư thái cũng chỉ có thể giả hình dáng bên ngoài, về còn tác dụng cụ thể thì bà không thể làm được, chưa kể việc đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh như Hình Hỗ Khoan. Nhưng ai bảo Hình Hỗ Khoan tự tuyệt kinh mạch của chính hắn trước làm gì. . . . . .

(***Nguyên văn vô xảo bất thành thư: để chỉ những điều trùng hợp.)

Sau đó mọi chuyện còn lại đều tiến triển rất đơn giản, hiểu lầm, kết thù, viết thư khiêu chiến. . . . . . .

Thanh Trần sư thái cười tủm tỉm nấp ở một nơi bí mật gần đó xem xét, nhìn Phong Tịnh Minh từng bước một bị dồn ép tới đường cùng.

Thanh Trần sư thái kể xong câu chuyện cũ vừa khoa trương vừa giả tạo rồi mà Tô Niệm Niệm vẫn còn tựa vào giường sững sờ.

Thanh Trần sư thái hắng giọng một cái, hòa ái dễ gần nói: “Thế con không tin ta sao?”

Tô Niệm Niệm hoàn hồn, mắt vòng vo hai cái, nói: ” Đương nhiên là tôi không tin rồi.” Căn cứ kinh nghiệm mấy lần trước, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy bà ta nói thật lần nào.

Thanh Trần sư thái lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư, đưa cho Tô Niệm Niệm: “Đây là tuyệt bút của Hình Hỗ Khoan năm đó, con xem rồi, sẽ biết ta có nói thật hay không.”

Tô Niệm Niệm hồ nghi tiếp nhận phong thư, rút giấy viết thư bên trong ra xem . . . . . . Kỳ thật ngay cả chữ phồn thể nàng cũng xem không hiểu lắm, nếu bắt nàng phân biệt thư này là thật hay giả, thì đành chịu thua.

Tô Niệm Niệm vụng trộm nhìn Thanh Trần sư thái chăm chú, lúc này bà ta đang lạnh nhạt nhìn nàng, thỉnh thoảng mỉm cười mê người một cái.

Tô Niệm Niệm cắn răng, vừa định tuyên bố thư này là giả, thì lúc này, một bàn tay lại vươn tới, lấy bức thư qua.

Tô Niệm Niệm nhìn theo cái tay kia, nhìn lên phía trên, nhìn lên phía trên, nhất thời. . . . . . Hóa đá . . . . . . .

Thanh Trần sư thái cũng hóa đá, bà ta trơ mắt nhìn nam nhân trên giường đột nhiên ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. . . . . . sao có thể?

Phong Tịnh Minh cầm lấy bức thư cũ nát kia, nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Đúng là bút tích của Hình Hỗ Khoan.”

Tô Niệm Niệm run run đi tới túm lấy Phong Tịnh Minh: “Huynh. . . . . . huynh. . . . . .” Nàng phát hiện mình đã khẩn trương đến mức nói không nên lời.

Phong Tịnh Minh cười nhẹ với nàng, nói: “Ta làm sao cơ?”

Tô Niệm Niệm: “Huynh không phải là ma chứ?”

Phong Tịnh Minh kéo tay Tô Niệm Niệm, nhếch đôi mày tuấn tú, nói: “Nàng đã từng thấy con ma nào hai tay nóng ấm như vậy chưa?”

Tô Niệm Niệm bừng tỉnh, hình như thân thể Phong Tịnh Minh chưa hề lạnh đi. . . . . . Ông trời ơi, nàng thật ngốc, vấn đề mấu chốt như vậy cũng không phát hiện ra, hại nàng vô duyên vô cớ thương tâm vì hắn mấy ngày.

Lúc này, Thanh Trần sư thái bị xem nhẹ rốt cuộc cũng cất lời: “Không thể nào, bản thân ngươi bị trọng thương, lại bị Trang Vĩnh Mộc đá trúng chỗ hiểm, làm sao có thể giữ được tánh mạng?”

Đôi mắt Phong Tịnh Minh híp lại, nói: “Thanh Trần tiền bối, tôi nghĩ đại khái gia phụ đã quên nói với bà, Phong Ba sơn trang vẫn còn một môn võ công có thể đối địch với Tình Nan Thương, chỗ bất đồng là, Tình Nan Thương thiên về tấn công, mà môn võ công này lại dùng để phòng thủ. Môn võ công này chính là, Quy Tức thần công.”

Thanh Trần sư thái thất thố lắc đầu liên tục, không tin: “Sẽ không, nếu quả thật có một môn võ công như vậy, vì sao năm đó Phong Cẩn Chi không nói với ta?”

Phong Tịnh Minh ngẫm nghĩ một chút, đáp: “Đại khái là vì gia phụ cũng chưa luyện thành.” Đàn ông luôn trọng sĩ diện, mọi người đều biết.

Trong mắt Thanh Trần sư thái đột nhiên hiện lên sự sắc bén:“Như vậy, Quy Tức thần công của ngươi, đối địch với Tình Nan Thương, bên nào mạnh hơn?”

Phong Tịnh Minh thành thật lắc đầu: “Tiền bối, Quy Tức thần công chỉ dùng để bảo vệ mạng sống và khôi phục công lực thôi, không thể dùng để đánh nhau với người ta, tôi khuyên tiền bối nên tỉnh lại đi.”

Thanh Trần sư thái ngửa mặt lên trời cười to, không còn chút phong độ thục nữ nào: “Nói cách khác, con trai Phong Cẩn Chi ơi, hôm nay ngươi vẫn phải chết trong tay ta rồi. Tuy rằng ta là người xuất gia, nhưng mà mọi chuyện đến nước này, bần ni cũng không ngại đại khai sát giới!”

Tô Niệm Niệm ở bên cạnh nghe những lời này xong, rùng mình một cái. Cái mà bà ta gọi là không giết người, chính là mượn tay người khác giết người, tình tiết này càng thêm đáng giận! Còn bần ni, ta thấy ngươi rõ là làm bộ thanh cao!

Lúc này, Phong Tịnh Minh nhìn thấy Thanh Trần sư thái đang bày thế vận công, hắn không nhanh không chậm nói: “Tiền bối, tuy rằng Quy Tức thần công của tôi không dám đấu với tiền bối, nhưng tôi không nói, tôi không có cách đối phó với bà.”Hắn nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên xà nhà, huýt sáo một tiếng vang dội.

Chuyện kế tiếp có vẻ đơn giản. Thanh Trần sư thái vừa vận công xong đột nhiên ngửi được một mùi thơm lạ lùng truyền đến, nghĩ rằng đại sự không ổn, vừa định bế khí, đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Một cái bóng trắng nhảy từ trên xà nhà xuống, vững vàng rơi vào trong lòng Phong Tịnh Minh.

Tô Niệm Niệm nhìn con vật mèo không ra mèo chuột không ra chuột trong lòng Phong Tịnh Minh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tiểu Hoa?”

Từ trước đó rất lâu, Trữ Bích Huyền đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược để dự phòng Tiểu Hoa, hai người đã từng uống, cho nên hiện tại không có chuyện gì.

Lúc này Tiểu Hoa nhìn thấy Tô Niệm Niệm, ngoan ngoãn liếm liếm tay nàng, sau đó lập tức nằm lại trong lòng Phong Tịnh Minh.

Tô Niệm Niệm bực bội vì Tiểu Hoa thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, vì thế liền xách nó lên, xoa nắn lung tung, khiến Tiểu Hoa hu hu khẽ kêu, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Thì ra ngày đó Tiểu Hoa lạc đường ở sau núi Phong Ba sơn trang, sau lại được hộ vệ sơn trang mang về. Phong Tịnh Minh liền giữ Tiểu Hoa ở bên cạnh, lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới nó sẽ có lúc hữu dụng, chỉ vì hắn vừa nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến Tô Niệm Niệm, đã muốn đối đãi với nó thật tốt.

Hiện tại, Phong Tịnh Minh không để ý tới Tiểu Hoa và Tô Niệm Niệm đang đùa giỡn nhau. Hắn nhảy xuống giường, xoạt xoạt vài cái, trói cánh tay và chân Thanh Trần sư thái lại, sau đó điểm vài huyệt đạo của bà ta, lúc này mới gọi thị vệ bên ngoài vào, bưng bà ta ra ngoài.

Tô Niệm Niệm còn đang đùa giỡn với Tiểu Hoa trên giường, đã thấy Phong Tịnh Minh đi về hướng nàng. Trong lòng nàng căng thẳng, vứt bỏ Tiểu Hoa, quay mặt qua chỗ khác không nói câu nào.

Tô Niệm Niệm không biết mình đang khẩn trương hay là đang sợ hãi, dù sao vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa nàng và Phong Tịnh Minh trước đây, trong lòng liền vô cùng rối rắm.

Phong Tịnh Minh tiến lên kéo của nàng tay áo, mỉm cười nói:“Thế nào, thấy ta còn sống, nàng không vui à?”

Tô Niệm Niệm bỏ tay hắn ra, nói: “Cho dù huynh còn sống, cũng nên thông báo với tôi một tiếng chứ? Huynh có biết chúng tôi lo lắng cho huynh đến cỡ nào không! Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa tôi còn. . . . . .” Thiếu chút nữa đã cùng huynh nhảy xuống vực xuyên qua rồi. . . . . .

Phong Tịnh Minh ngồi cạnh nàng, thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Không phải ta đã nói, ta không sao rồi à?”

Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến câu “Ta không sao”Phong Tịnh Minh nói với nàng trước khi “ chết” , gì chứ, vậy cũng tính à?

Phong Tịnh Minh lại xoa xoa tóc Tô Niệm Niệm, nàng cũng không tránh đi.

“Thế, “ Tô Niệm Niệm ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, “Lúc trước huynh hiểu lầm tôi, còn muốn giết chết tôi!”

Phong Tịnh Minh ôm lấy bờ vai nàng, dịu dàng nói: “Được rồi, mặc cho nàng xử trí đấy.”

“Thật sao?” Đôi mắt Tô Niệm Niệm sáng lên.

“Thật.” Thoải mái trả lời.

Tô Niệm Niệm nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu. Vì thế nàng đắc ý vỗ vai Phong Tịnh Minh, nói: “Trước kia tôi vẫn là nha hoàn của huynh, vậy về sau huynh làm người hầu của tôi đi, thế nào?”

Phong Tịnh Minh cúi đầu nghiêm túc nhìn Tô Niệm Niệm, đôi mắt lấp lánh: “Được.”

Phản ứng của hắn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng, Tô Niệm Niệm cảm thấy, không phải mình lại chịu thiệt chứ. . . . . .

Phong Tịnh Minh xoa tóc Tô Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Người hầu phải chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân bắt đầu từ chuyện ăn uống.”

“A. . . . . . ừ?” Tại sao người hầu này nghe lời như vậy nhỉ? Tô Niệm Niệm cảm thấy có chút không ổn.

“Cho nên, ” Phong Tịnh Minh nắm thắt lưng Tô Niệm Niệm, ôm nàng vào trong ngực, “Chúng ta không được rời nhau nửa bước.”

Tô Niệm Niệm: “Vậy. . . . . . sinh hoạt hàng ngày. . . . . .”

Phong Tịnh Minh: “Nhất là sinh hoạt hàng ngày.”

Tô Niệm Niệm: “. . . . . .”

Phong Tịnh Minh: “Người hầu còn phải ở cùng chủ nhân mười hai canh giờ một ngày, chầm trà đổ nước, kiêm luôn thư đồng, ấm giường.”

Tô Niệm Niệm: “Khụ khụ. . . . . . Ấm giường. . . . . .”

Phong Tịnh Minh: “Ấm giường là quan trọng nhất.”

Tô Niệm Niệm: “. . . . . .”

Phong Tịnh Minh: “Người hầu là tâm phúc của chủ nhân, cho nên chủ nhân có chuyện gì, đều phải nói cho người hầu, không thể giấu diếm.”

Tô Niệm Niệm: “Cũng . . . . . được.”

Phong Tịnh Minh: “Bao gồm cả tiền riêng.”

Tô Niệm Niệm: “. . . . . .”

Phong Tịnh Minh: Blad Blad blad. . . . . . .

Tô Niệm Niệm:…

Nửa canh giờ sau

Phong Tịnh Minh: “Niệm Niệm? Niệm Niệm?”

Tô Niệm Niệm mơ mơ màng màng mở to mắt: “Hức. . . . . . Nói xong rồi?”

Cánh tay Phong Tịnh Minh đang nắm hông nàng siết chặt một chút, nói: “Niệm Niệm?”

Tô Niệm Niệm: “Ừ.”

“Niệm Niệm?”

“Ừ”.

“Niệm Niệm?”

“Huynh có thấy phiền không. . . . . . Ưm. . . . . .”

Nụ hôn đột nhiên áp xuống, làm cho Tô Niệm Niệm trở tay không kịp. Nàng bị Phong Tịnh Minh ôm chặt quá, không thể động đậy. Nụ hôn của Phong Tịnh Minh rất xâm lược, giống như muốn nuốt luôn nàng vào trong bụng, không dịu dàng chút nào. Tô Niệm Niệm không thể không than thở, quả nhiên đại thần chính là đại thần, nằm trên giường ba ngày, chưa uống một giọt nước, vẫn khỏe như rồng như hổ, người bình thường làm sao có thể so sánh nổi . . . . . . .

Tô Niệm Niệm bị Phong Tịnh Minh hôn, có chút căm tức, vì thế nàng nghĩ đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, há mồm nghênh đón. Phong Tịnh Minh nhận được sự cổ vũ của nàng, càng hôn điên cuồng hơn, làm cho Tô Niệm Niệm hoài nghi có phải hắn đói bụng lắm không. . . . . . .

Phong Tịnh Minh miệng hôn điên cuồng, hai bàn tay cũng rất không an phận, linh hoạt bám trên vòng eo Tô Niệm Niệm, sau đó từ từ chạy lên trên. . . . . .

Chính là lúc này, cùng với một câu“Tô cô nương, ăn cơm thôi”, cửa phòng bị đẩy ra.

Trữ Bích Huyền bưng đồ ăn, nhìn thấy một màn nóng bỏng trước mắt, cứ như là bị sét đánh.

Vì thế, thần y luôn luôn bình tĩnh, thất thần một cái, đánh rơi đồ ăn. Hắn lập tức tỉnh ngộ, xoay người chạy biến, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tô Niệm Niệm xấu hổ nhìn ra ngoài cửa, nàng muốn chấm dứt màn tình cảm mãnh liệt này, dù sao khả năng chịu đựng của con người có hạn. Nàng cố gắng ngửa về phía sau, chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Phong Tịnh Minh. Ai ngờ Phong Tịnh Minh lại nghiêng theo nàng, nghiêng, nghiêng. . . . . . Vì thế cuối cùng, hai người nhất tề ngã xuống giường.