"Cho người vớt lên."

"Dạ."

Một vài binh lính thả thang dây xuống vớt người.

Nguyễn Phúc Nguyên nhìn cô gái được vớt lên lòng sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Giữa biển khơi xung quanh ngoại trừ bọn họ phía trước không một bóng thuyền.

Hắn nhìn kỹ quần áo trên người cô gái này, rõ ràng không giống trang phục Đại Việt nhưng lại vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.

Dù là chất liệu hay đường thiêu đều là loại thượng đẳng nhất, nhưng mà mái tóc này, trực giác mách bảo hắn cô gái này có gì đó không đúng.

Người con gái này lại xuất hiện sau khi vầng sáng chói mắt kia qua đi.

Nói cách khác cô ta giống như trồi lên từ dưới đáy biển.

Hắn xưa nay không tin quỷ cũng chẳng tin thần, vậy chuyện này là thế nào.

"Quân y thế nào rồi?"

"Bẩm công tử cũng may không có gì nghiêm trọng, nhưng cần thay quần áo để xem cô nương này có bị thương ở chỗ nào không ạ."

Trên thuyền điều là nam nhân, quân y cũng vậy chỉ có thể bắt mạch và xem xét bên ngoài mà thôi, những chỗ bị quần áo che khuất thì không dám chắt.

"Trần Tuyên ngươi xuống thuyền nhỏ xem trong đám nô lệ có người nào tay chân sạch sẽ mang lên đây.

"

"Dạ."

Nam Phương mở mắt toàn thân cô đau nhức, lồng ngực có chút khó thở, cổ họng khô khốc.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh thật may cô vẫn còn sống, cô cứ tưởng mình đã bị dòng xoáy kia nhấn chìm rồi.

"Cô tĩnh rồi sao?"

Nam Phương nhìn cô gái trước mắt mặc một bộ kimono đang dùng tiếng Nhật để hỏi mình.

Trong trí nhớ của cô hôm nay trên thuyền hình như đâu có vị khách nào người Nhật đâu nhỉ, hay là do quá đông mà cô không để ý hết.

"Mọi người không sao chứ, cho tôi hỏi cô có thấy nhà thiết kế Hạ Trâm đâu không, thuyền chúng ta vẫn chưa vào bờ sao?"

Nam Phương cất giọng phát hiện ra âm thanh của mình bị khàn đặt, chắc do cô đã uống quá nhiều nước sông khi rơi xuống.

Chắc Hạ Trâm và ba mẹ sẽ lo lắng cho cô lắm, không biết buổi trình diễn có bị ảnh hưởng hay không, ba mẹ và chị gái có bị thương không nữa.

Lúc đó cô có cảm giác có một bàn tay vô hình lôi cô xuống lòng sông, nghĩ đến đây cô chợt rùng mình chỉ muốn nhanh chóng lên bờ, rời khỏi cái nơi đáng sợ này.

Cô gái người Nhật hai mắt phát sáng nhìn cô chằm chằm, một lúc sau khi cô còn chưa kịp phản ứng, cô gái kia mặt đã đẫm lệ mà ôm chầm lấy chân cô.

"Cô biết tiếng Nhật sao, làm ơn xin hãy cứu lấy chúng tôi, làm ơn hãy cứu chúng tôi với."

Nam Phương giật mình vội đỡ lấy cô gái kia, trực giác mách bảo cô có cái gì đó không đúng ở đây, nhưng cô vẫn cố gắn giữ cho mình bình tĩnh mà hỏi lại.

"Cô làm gì vậy sao lại quỳ mau đứng lên đi, cô nói gì tôi không hiểu gì cả, đây là đâu?"

Miko cũng không biết vì sao vị tướng quân kia gọi cô lên thuyền lớn, cô đã vô cùng sợ hãi.

Cô sợ bản thân sẽ trở thành vũ nữ bị bắt phải phục vụ một đám đàn ông giống như những gì bọn hải tặc đã bắt các cô gái dưới kia từng làm.

Nếu như vậy cô thà trầm mình xuống biển còn hơn, nhưng cô vẫn còn cha già ốm yếu cần chăm sóc, cô không cam lòng chết đi nhưng cũng không nguyện ý để kẻ khác chà đạp.

Nhưng khi cô biết vị tướng lĩnh kia muốn chăm sóc một cô gái đang hôn mê.

Mà cô gái này có thể nhận được đãi ngộ như vậy, lại còn biết tiếng Nhật, cô ấy chính là cọng rơm cứu mạng của bọn họ lúc này.

MiKo ôm theo hy vọng nhìn cô gái trước mặt trả lời.

"Đây là thuyền của nước Nam, xin cô cứu chúng tôi với, chúng tôi cũng chỉ là bị bọn họ bắt về làm nô lệ, chúng tôi không phải người nhà của bọn hải tặc cũng chưa từng làm việc ác, xin hãy cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn trở thành nô lệ nữa."

Nô lệ hai từ này như một chiếc búa nện vào đầu cô, khiến đầu cô đau như muốn nổ tung.

Nô lệ, chuyện này là sao? Cô tự hỏi trong lòng, lại đưa mắt nhìn lại xung quanh bố trí này hình như không phải trên thuyền rồng.

Nam Phương xốc chăn lên đi chân trần chạy ra ngoài.

Màn đêm đen kịt, nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi của biển, tiếng sóng đập vào mạn thuyền, phía sau còn có tám, chín chiếc thuyền.

Những chiếc thuyền gỗ to lớn rẽ sóng mà đi, khung cảnh tráng lệ như một bộ phim cổ trang.

Chẳng phải cô đang ở trên sông Hương sao, vì sao lại thành lênh đênh trên biển, chỉ mới vừa rồi cô còn làm vedette cho bộ sưu tập mới của Hạ Trâm, chẳng lẽ là nguyệt thực cùng trận cuồng phong đó cuốn cô về đây sao.

Thời khắc mặt trăng bị nuốt chửng cô đứng ở mạn thuyền đã nhìn thấy được.

Chẳng qua là mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức cô còn chưa kịp hiểu.

Chẳng có bất kỳ thông báo nào về hiện tượng nguyệt thực sẽ xảy ra vào đêm nay cả.

Cô cố gắng sắp xếp mớ hỗn loạn trong đầu mình lúc này, bàn tay run khẽ siết chặt.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, nhưng cô lại muốn ra sức phủ nhận nó.

"Cô tĩnh rồi?"

Một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt kéo cô quay về thực tại.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cổ phục màu xám cùng nước da ngăm rám nắng, thân hình cao ráo và gương mặt anh tuấn.

Cho dù cô muốn hay không cũng phải thừa nhận, cô xuyên không rồi, quay về quá khứ, về một năm nào đó trong lịch sử.

Nhưng cô không phải chị gái không am hiểu lịch sử, phải làm sao đây, còn cả người đàn ông lạ trước mặt này nữa.

"Anh là ai đây là đâu?"

Cô đánh liều hỏi, cô không thể mở miệng liền hỏi đây là triều địa nào năm bao nhiêu, không khéo anh ta sẽ cho rằng cô bị điên mà vứt cô lại xuống biển mất.

"Ta là ai cô không cần biết, đây là thuyền của ta, mạng cô là do ta cứu.”

Ngạo mạn, cao lãnh chính là được dùng để chỉ cái người trước mặt này.

Cô nuốt xuống cơn tức đang muốn chửi thề nhẹ nặng ra một nụ cười giả trân nhất có thể.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng anh có thể cho tôi biết chúng ta đang ở đâu không?"

"Biển Cửa Việt, chẳng lẽ cô không biết sao?"

Cô không rõ nó là ở đâu, cô thật muốn chửi cái tên đàn ông này.

Cô mà biết còn hỏi anh ta mấy câu ngớ ngẩn thế làm gì, nhịn nhịn cô dặn lòng nhất định phải nhịn.

"Cô là ai từ đâu đến?"

Nguyễn Phúc Nguyên nhìn chằm chằm người trước mặt.

Đôi con ngươi đen tựa như một con chim ưng đang nhìn con mồi khiến người ta bất giác thở không thông.

Nam Phương khẽ run, cô cố tránh ánh mắt kia của anh ta, thật sự người đàn ông này quá đáng sợ.

"Tôi không nhớ, cũng không biết làm sao mình đến được đây."

Cô không thể nói cô từ cố đô đến đây, cô còn chưa biết đây là thời đại nào.

Quan trọng là người đàn ông này sẽ tin lời cô nói hay sao.

"Cô không phải người Đại Việt?"

Mỗi một câu hỏi hắn đặt ra, không cho phép người đối diện thoái lui.

Sự nghi ngờ trong lòng hắn, hắn nhất định phải tìm được câu trả lời.

"Cho dù tôi không nhớ mình từ đâu đến nhưng tôi chắc chắn mình là người Đại Việt, anh xem tiếng Việt của tôi chuẩn thế này còn gì."

Cô cố gắn trấn tĩnh bản thân nhìn vào đôi mắt người kia.

Cô biết người đàn ông này một khi trốn tránh anh ta sẽ không ngừng bức ép bạn đến chân tường.

Chỉ có làm anh ta tin cô không nhớ gì cả mới có thể bỏ qua cho cô.

"Người Đại Việt chúng ta xưa nay chỉ thấy tóc đen mắt nâu, chưa từng thấy ai tóc nâu mắt nâu như cô.".