Cô phải tập dần với cách xưng hô, nói nhiều sẽ quen, hơn nữa ở chỗ đông người càng không nên nói những lời kỳ lạ.

Ông cụ đang bưng bát cháo đến bàn họ tay bỗng run lên, chút nữa là đổ lên người cô, cũng may mà cô phản ứng nhanh né kịp.

"Xin công tử tha mạng."

Ông lão đột nhiên quỳ thụp xuống đất, những người có mặt trong quán cũng quỳ theo.

Nam Phương vội đứng lên đỡ lấy ông cụ.

"Ông ơi ông mau đứng lên đi, cháu không có bị sao mà."

Ông cụ vẫn cúi đầu hơi run không dám đứng lên.

Cô không hiểu đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ngoại trừ hai bàn bọn họ, những bàn khác trong quán đều quỳ cả không ai dám ngẩng đầu lên.

"Đứng lên cả đi, ta chỉ là người đi đường ghé nơi này dùng bữa.

Các ngươi cái gì cũng không nghe không thấy."

"Thảo dân đa tạ công tử."

Mọi người lại bắt đầu trở lại ai làm việc nấy, người nên ăn thì ăn, người nên làm thì làm cũng không ai dám nhìn về phía bọn họ nữa.

"Bọn họ biết anh sao."

Cô ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, cứ như thể sợ người khác nghe thấy.

"Không biết là vì nàng gọi ta hai tiếng công tử nên bọn họ mới biết."

Công tử thì sao, không phải con nhà giàu đều gọi như vậy sao, cô có chút khó hiểu.

"Ăn đi lát lên xe ngựa sẽ nói cho nàng biết."

Bọn họ ăn xong để lại tiền trên bàn liền rời đi.

Lên xe cô không đợi được liền vội hỏi.

"Chuyện này là sao thế, anh nói cho tôi một chút được không?"

"Nàng đúng là cái gì cũng không biết về sau làm sao có thể sống ở nơi này được hả?"

"Nô tỳ chẳng phải có công tử rồi sao, còn sợ gì chứ."

"Lớn mật."

Hắn vừa bất lực vừa vui vẻ, nàng ỷ lại vào hắn như vậy về sau mới có cơ hội tiếp xúc với nàng nhiều hơn.

"Con của quan lại thương nhân gia đình giàu có ở nơi này được gọi là cô cậu.

Dân thường sẽ gọi là con là thằng.

Còn con của chúa công sẽ được gọi là công tử, công nữ."

Cô không rõ lắm nhưng con của vua chúa chẳng phải điều gọi là công chúa hoàng tử sao.

"Chúa công là chúa một vùng, chẳng phải anh nên là hoàng tử mới đúng chứ."

"Đừng nói bậy, cha ta tuy cai quản một vùng nhưng ở Tây Kinh vẫn còn có vua Lê.

Chúng ta là thần tử nhà Lê, con của vua mới là hoàng tử, nếu không sẽ bị khép vào tội đại nghịch hiểu không?"

"Thế bây giờ là năm bao nhiêu vậy?

Nam Phương dè dặt hỏi.

"Ất Sửu 1585"

Hắn biết nàng là thật sự không hiểu tình hình nơi này nên mới cố gắng nói cho nàng biết mọi thứ.

Chỉ có như vậy mới không phạm sai lầm mất mạng.

Nam Phương im lặng ngồi nghe Nguyễn Phúc Nguyên nói.

Cô cố gắn ghi nhớ tất cả những thông tin mà anh đưa cho mình.

Cô hiện tại đang ở trong thời kỳ phức tạp nhất của lịch sử phong kiến Việt Nam.

Đại Việt hiện tại có thể nói đang được chia làm ba phần, phía bắc chính là Đông Kinh- Thăng Long hiện đang do nhà Mạc cai trị.

Ở Vạn Lại - An Trường tức Thanh Hóa là kinh đô của vua Lê, mà bây giờ là năm Ất Sửu 1585.

Người đàn ông trước mặt cô chỉ là một chàng trai mới 22 tuổi.

Hai mươi hai tuổi anh chỉ lớn hơn cô 1 tuổi đã phải ra chiến trường không biết bao nhiêu lần.

Để có thể giữa vững vùng đất này bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm đang rập trình trong bóng tối.

Vua Lê Chúa Trịnh, cuối cùng cô cũng nhớ ra, vua Lê thật ra không đáng sợ, kẻ thù nguy hiểm nhất của họ Nguyễn từ trước đến giờ chỉ có một, họ Trịnh.

Trước là Trịnh Kiểm sau là con cháu ông ta, chưa bao giờ ngừng chĩa mũi nhọn vào họ Nguyễn.

Thấy nàng thẫn thờ hắn sợ những điều mình vừa nói có lẽ đã dọa đến nàng.

"Yên tâm chỉ cần nàng ở trong lãnh thổ của họ Nguyễn, ta có thể bảo vệ nàng bình an, những chuyện khác không liên quan đến nàng, không cần phải sợ."

Nhìn người đang an ủi mình Nam Phương bỗng không biết nên khóc hay nên cười.

Cô biết bản thân xuyên đến thời nhà Nguyễn, lại không nghĩ mình lại rơi trúng vào thời kỳ rối ren nhất.

Nhưng cũng như Nguyễn Phúc Nguyên nói, mọi việc không liên quan đến cô.

Lịch sử tự có dòng chảy của riêng nó, cô không định thay đổi điều gì, càng không có năng lực thay đổi.

Cô chỉ cần sống thật tốt tìm cách trở về thời đại của mình là được.

"Phúc Nguyên, anh thậm chí không biết tôi là người thế nào từ đâu đến, vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

Cô thật muốn biết là với ai anh cũng đối tốt như thế này sao, hay chỉ với mình cô.

"Ta cũng muốn biết điều đó vậy phải làm sao đây, nàng có thể cho ta câu trả lời không?".