“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Nàng chính là dị ứng với cái giọng bán nam bán nữ ẻo lả của Lâm cong cong.

Rõ ràng cùng là thái giám, nhưng Trần Phúc cùng Lâm Đinh không có như vậy a.

Nàng sánh vai cùng Hiên Viên Triệt tao nhã bước vào điện.

Nàng bỗng chóng một choáng ngộp bởi vẻ rộng lớn, tráng lệ của cung điện. Thực vượt qua sức tưởng tượng.

Hai bên có rất nhiều đại thần cùng gia quyến, đặc biệt là nữ nhi của bọn họ, ai cũng trang điểm, ăn vận thật xinh đẹp.

Bọn họ đồng dạng đem ánh mắt ngưỡng mộ bắn về phía Hiên Viên Triệt, lại có một phần khác hướng nàng vài tia chán ghét, khinh bỉ.

Nàng không mấy quan tâm, những ánh mắt như thế đã quá quen thuộc với nàng.

Khẽ liếc sang Hiên Viên Triệt, có chút đỏ mặt. Hắn thường ngày đã tuấn dật tà mị, hôm nay lại đặc biệt ưu tú hơn.

Khuôn mặt tuấn lãng như điêu khắc, thân người cao lớn rắn chắc vận hoàng y uy nghiêm.

E hèm, nàng đang bị hắn mê hoặc sao? Không bao giờ a!

Nàng đột nhiên thức tỉnh ngượng ngùng quay mặt đi.

Hiên Viên Triệt tất nhiên biết rõ từng hành động cử chỉ của nàng, buồn cười câu khóe môi.

Một cái cười nhếch mép cũng đủ làm trái tim hàng vạn thiếu nữ ở đây kịch liệt đập mạnh, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lòng ngực.

Nàng biết hắn đang cười nhạo mình, kín đáo nhéo một cái thật mạnh vào hông hắn.

Ăn đau, khuôn mặt Hiên Viên Triệt liền nhăn nhó, quay sang trừng nàng.

Nàng trưng bộ mặt vô tội.

”Hoàng thượng thấy không khỏe sao?”

Hắn nghẹn họng trăn trối nhìn, cái gì mà hiền lành ngây thơ, dễ bắt nạt? Rõ ràng nàng ta vô cùng phúc hắc!

Nàng bên ngoài bình tĩnh, vô (số) tội, bên trong cười đến trời long đất lở, không ngừng tán thưởng bản thân có cái khả năng diễn kịch quá xuất thần.

Nàng ngồi vào bên cạnh Hiên Viên Triệt, bên còn lại chính là quý phi được sủng ái nhất -- Ôn quý phi.

Chiến tranh ngầm của Hiên Viên Triệt cùng nàng ở trong mắt Ôn Noãn cùng những người khác, trong đó có Nhan Tịch Y lại là liếc mắt đưa tình, tình nồng mật thắm.

Ôn Noãn trên mặt mỉm cười hiền lành, tay trong tay áo đã nắm chặt đến trắng bệch. Nụ cười trên mặt cũng thập phần bất tự nhiên.

Ta không có cảm tình với phu quân của ngươi nha!

Nàng chính là muốn nói như thế với Ôn Noãn, nhưng cực lực lắm cũng không thể nói ra. Mặc kệ đi, nhìn mặt nàng ta như thế, nàng cũng có chút hả hê trong lòng.

”Thất vương gia Nam Thần quốc đến!”

Bên ngoài bước vào một mỹ nam tử vận huyết bào. Dung nhan yêu mị, xinh đẹp hơn cả nữ nhân.

Mắt anh đào mỹ lệ mang ý cười, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hồng nhuận, khóe môi có nốt ruồi son nhỏ nhắn càng tăng thêm mị hoặc, tà mị.

Làn da trắng nõn không tì vết, tóc đen dài tùy tiện vấn, lỏng lẽo xõa trên vai, vóc người thon dài xinh đẹp.

Yêu nghiệt!

Nàng quả thật có chút mê muội, nếu nói Hiên Viên Triệt tuấn lãng lạnh nhạt, thì vị thất vương gia này là tuấn mỹ tà mị. Về dung mạo, có lẽ vị thất vương gia này đã chiếm thượng phong, bất quá cũng không xuất sắc hơn Hiên Viên Triệt là bao.

”Là thất vương gia Thường Hiên!”

” Ân, chính là huynh ấy, tuấn mỹ vô trù, đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam.”

Thiếu nữ bên dưới tất nhiên không thể không bàn tán về nam nhân xinh đẹp này. Cũng nhờ đó mà nàng biết được không ít thông tin.

Thì ra nam tử này là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, Thường Hiên.

Này có phải nàng hoa mắt không, Thường Hiên hắn là đang nhìn nàng?

Nàng rõ ràng nhận thức được hắn đang nhìn nàng, đôi mắt anh đào tà mị mang theo vài tia khó hiểu, môi mỏng nhếch lên tà tứ.

”Nàng chính là Nhan Tích Phàm?”

Bị hắn đột ngột hỏi, nàng có chút giật mình, nghi hoặc.

” Ân, chính là ta.”

Nàng lưu loát trả lời.

”Bổn vương ngưỡng mộ nàng đã lâu.”

Thường Hiên bỏ mặc tất cả người ở đây, tự nhiên nắm tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn tinh tế.

Thân thể có chút cứng ngắt, nàng ưu nhã thu tay về, hướng hắn cười lịch sự.

”Đa tạ thất vương gia ưu ái.”

Nàng mới là không biết hắn nói theo cái hàm ý gì.

Biểu hiện thành thục, lưu loát của nàng càng khiến hắn hoài nghi. Bất quá bên ngoài vẫn cười mị hoặc, khẽ gật đầu với nàng, trở lại bộ dạng nghiêm túc trở về chỗ ngồi.