Nhan Tích Phàm cảm giác kẻ nàng yêu không phải người, mà là cầm thú!

Nàng nằm lỳ trên giường, ngay cả hơi sức giơ ngón tay lên cũng không có. Trên người chằng chịt vết hôn, gần nơi tư mật giữa hai chân thậm chí có vết cắn, càng không cần nói tới nơi bị xuyên qua, nàng cảm thấy chân mình không tài nào khép lại được.

Vừa rồi bị làm mấy lần nàng cũng không đếm nổi. Nếu không phải cuối cùng nàng thật sự không chịu được mà khóc lóc cầu xin khoan dung, tên khốn kia đến bây giờ có lẽ còn chưa bỏ qua cho nàng!

Khốn kiếp, nàng không muốn bị bức chết ở trên giường đâu!

Hiên Viên Triệt vừa bê chậu nước vào phòng liền nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, không khỏi cong khóe môi, ánh mắt từ từ trượt xuống thân thể mềm mại bị hắn hung hăng yêu thương, dấu vết tình dục để lại trên người nàng khiến hắn rất hài lòng.

Vừa nhìn thấy Hiên Viên Triệt, nàng lập tức trừng mắt qua “Nhìn cái gì?” Thanh âm của nàng khan cả rồi, ngay cả mắt cũng còn sưng đỏ, có thể thấy được nàng bị làm đến vô cùng thê thảm.

”Đương nhiên là nhìn nàng!” Hiên Viên Triệt đặt chậu gỗ lên bàn, rót ly nước đi đến bên giường, mắt ẩn tình nhìn nàng “Ta chỉ nhìn mỗi mình nàng... “ Nghe như vui đùa trêu chọc, giọng nói lại ẩn hàm nghiêm túc.

Nhan Tích Phàm hừ hừ, dùng loại lời ngon tiếng ngọt này với nàng cũng vô dụng... Nàng sẽ không thừa nhận mặt mình nóng lên đâu!

Đáng ghét! Nàng lần nào cũng không kháng cự được loại ánh mắt này của hắn.

Nàng được tự nhiên nổi giận “Nước!” Nàng sắp chết khát rồi.

Bộ dáng khả ái kia khiến Hiên Viên Triệt không khỏi cong môi mỉm cười. Hắn ngồi bên mép giường, ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào ngực hắn, bưng nước trà đưa tới bên môi nàng.

Hiên Viên Triệt toàn thân rạng rỡ, làn da của hắn trắng nõn, mặc tử y vào càng thấy thân hình thon dài, trắng sáng. Thân hình dưới lớp quần áo kia cũng rất rắn chắc, mặc dù không có bắp thịt khoa trương, nhưng cũng không gầy yếu, mà là mạnh mẽ đanh thép, hơn nữa còn có cơ bụng.

Trong suốt hai ngày nay Nhan Tích Phàm luôn để ý đến thân hình nam tính của Hiên Viên Triệt. Thật sự rất mê người! Nàng làm sao sống nổi!!!

-------ta là dãy phân cách sắp chết-------

Trên đường phố nhộn nhịp đông người qua lại, không dễ dàng mà phát hiện được một nam nhân vận áo choàng đen cùng với mũ voan, toàn thân trên dưới bịt kín, không thể thấy được dung mạo cùng nhân dáng.

Sở Vân Hi nhìn dòng người tấp nập mà phập phồng, lo sợ, nhìn phía ngõ hẹp u tối, trong vô thức mà nhớ lại ám ảnh trước kia của mình. Sắc mặt thoáng trắng bệch run rẩy.

”Tiểu muội muội, muội có biết Nhan gia đại tiểu thư đang ở đâu không?” Hắn quét mắt tìm người đáng tin cậy, cuối cùng cũng tìm ra một tiểu cô nương tầm sáu, bảy tuổi đang ngậm kẹo hồ lô đứng bên đường.

Nhìn thấy hắn cao thấp đen thui đáng sợ, đôi mắt to tròn của cô bé kia lập tức ngập nước, môi mím lại sắp khóc.

Sở Vân Hi chân tay luống cuống không biết nên làm gì, vội vàng lấy tay xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, khẽ vạch mũ voan ra để duy nhất cô bé thấy dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân của mình.

”Đừng sợ, ca ca không có ý xấu, chỉ muốn hỏi muội muội như vậy thôi.” Hắn nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt xinh đẹp như ánh sao, lại dịu dàng mang theo ý cười đằm thắm như làn nước mùa xuân

”Ca ca đẹp quá!” Vừa nhìn thấy dung nhan tuấn tú của Sở Vân Hi, Xảo nhi liền nín khóc, mắt có chút mở lớn, môi hồng nhỏ nhắn chu lên vô thức khen ngợi.

Hắn có một đôi mắt sâu, trong suốt như viên pha lê xanh ngọc mỹ lệ, giống như được khảm trên gương mặt hoàn mỹ, da thịt trắng nõn như trứng chim vừa mới bóc vỏ. Mái tóc dài màu bạc mềm mại phủ qua cái trán trơn bóng, hàng lông mi dài đậm nét, quần áo trắng tinh tươm, vẻ tuấn tú cùng cốt cách không gì sánh kịp!

Nhìn thấy thái độ kinh diễm của Xảo nhi, Sở Vân Hi liền sửng sốt, vội thả khăn voan xuống che mất dung nhan xinh đẹp như trích tiên như ban đầu.

”Tiểu muội muội, muội có biết hay không?” Giờ khắc này hắn cảm thấy rất lo sợ, cảm thấy mọi người rất nhanh sẽ phát hiện ra nhân dáng của hắn, sẽ đuổi giết và gọi hắn là yêu quái. Cho nên giọng nói vô thức mang theo run rẩy cùng thiếu kiên nhẫn.

”A! Xảo nhi biết! Ca ca muốn nói đến đại tiểu thư Nhan Tích Phàm ngốc nghếch đó sao? Muội nghe mẫu thân cùng thím Trương nói tỷ ấy đã thoát khỏi lãnh cung, hiện giờ là hoàng hậu của Bắc Thần quốc!” Xảo nhi tiếc nuối vô cùng, miệng vừa nói tay béo mập núc ních thịt vừa với lên muốn lấy cái mũ của Sở Vân Hi.

Sở Vân Hi thấp giọng chua sót cười một tiếng. Mắt đẹp như lưu ly sau khăn voan mỏng lóe lên tia khổ sở khó thấy. Hắn cúi người cảm ơn Xảo nhi, khẽ xoa mái tóc mượt mà của cô bé rồi nhanh chóng rời đi.

”Xảo Nhi! Nương nói con như thế nào? Sao lại chạy lung tung như thế, lỡ như con bị người xấu bắt đi thì sao?” Sau khi Sở Vân Hi đi khỏi không lâu, Ngưu thẫm thẫm từ trong dòng người vội vã chạy lại chỗ đứng của Xảo nhi. Ôm chầm lấy con gái bảo bối, bà nhỏ nhẹ trách móc.

”Nương, con không sao. Không có người xấu, chỉ có một ca ca rất đẹp nói chuyện với con.” Xảo nhi cơ hồ cảm nhận được nỗi lo lắng của Ngưu thẫm thẫm nên áy náy ôm mẹ. Cô bé vừa mút kẹo ngọt vừa tủm tỉm cười.

”Cái gì? Là ai? Hắn có làm gì con không?” Nghe con gái vô tư nói, Ngưu thẫm thẫm không khỏi giật mình, vội hỏi con không ngừng.

”Không có, ca ca chỉ hỏi thăm một chút thôi. Nương, ca ca rất đẹp đó, đẹp hơn cả Nhị tiểu thư của Nhan gia luôn! Nương, sau này lớn con muốn gả cho ca ca xinh đẹp đó!” Xảo nhi cười tươi khoe ra hàm răng sún mấy cái, hăng say nói đến mức nước miếng văng lung tung!

Ngưu thẫm thẫm kinh ngạc, không biết có tin nổi con gái mình hay không? Nhan Tịch Y là đệ nhất mỹ nhân Bắc Thần quốc, có ai có thể xinh đẹp hơn nàng ta, mà còn là nam tử?