“Bản cung muốn nàng trả lại công đạo cho Như Hoa!” Khí khái nàng rất lớn, rất có khí chất một Hoàng Hậu tôn quý của một nước lớn mạnh. Trong mắt của nàng lóe ra tia kiên định rét người, thành công dọa đến Tang Vô Yên.

Nha đầu ngốc nghếch xấu xí kia thế nhưng cũng có khí thế này sao? Tang Vô Yên không khỏi ngạc nhiên một hồi. Nàng ta ngồi dậy, chỉnh lại y phục mỏng manh. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhìn nàng bằng con mắt khinh thường, mỉa mai.

”Như Hoa là nô tì của bản công chúa, nàng ta chết hay sống là thuộc quyền của ta, hoàng hậu nương nương không phải muốn lo chuyện bao đồng chứ?”

Tang Vô Yên nhướng mày ngả ngớn cười, tay khẽ vân vê lọn tóc xinh đẹp trước ngực. Mặc kệ là nàng là hoàng hậu của Bắc Thần quốc, nhưng chung quy vẫn chỉ là một sửu nữ nhân ngu dốt. Muốn đấu với bản công chúa xem như là đi tìm cái chết!

Sức chịu đựng cuối cùng của Nhan Tích Phàm bị phá vỡ, nàng khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Đến khi mở mắt ra thì thật sự rất dọa người! Lãnh ý sắc bén nồng đậm trong phượng mâu xinh đẹp, hàn khí quấn quít vây quanh nàng tạo thành một vòng tuyến vững vàng kinh người.

Nàng chính thức tức giận, chính thức biến thành một nữ nhân cường thế!

”Công chúa xem mạng người như cỏ rác, tùy ý muốn nàng chết là chết hay sao?” Nàng cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm tiến từng bước về phía Tang Vô Yên đang ngây ngốc. Cúi đầu xuống nhìn dung nhan xinh đẹp mỹ lệ mà tiếc hận.

”Dung mạo họa thủy này lại là khuôn mặt của một kẻ mất lương tâm, đúng thật rất uổng phí!” Nàng dùng ánh mắt thản nhiên cười đối địch với ánh mắt hoảng hốt cùng tức giận của Tang Vô Yên. Tay ngọc phụ họa cho lời nói, khẽ vuốt vuốt làn da mỹ miều của nàng ta, mà móng tay như có như không rạch nhẹ lên làn da ngọc nga kia một đường nhỏ.

”A! Ngươi, ngươi hủy dung bản công chúa!” Cảm giác đau rát trên mặt khiến Tang Vô Yên hoảng sợ thét chói tai, đùng một cái đẩy nàng ra, ngón trỏ run rẩy vì tức giận chỉ về phía nàng.

Thường Hiên bị khí thế đột nhiên thay đổi kinh người của nàng làm cho kinh ngạc không thôi. Sau đó lại thấy Tang Vô Yên đẩy mạnh nàng ra, sợ hãi nàng sẽ bị ngã không nhẹ, hắn động thân muốn bay vào. Thế nhưng hành động như không có gì của nàng làm cho hắn bất động tại chỗ.

Nàng tuy bị đẩy mạnh đi nhưng vẫn vững vàng đứng, chỉ là bị đẩy đi xa một chút mà thôi. Nàng cười lạnh, nếu như Tang Vô Yên không đẩy nàng đi xa thì nàng cũng tự động tránh xa nàng ta.

”Mùi son phấn thật nồng nặc. Xin hỏi công chúa đã bôi bao nhiêu lớp phấn?” Nàng đưa tay che mũi, đôi mắt lại chân thành vô (số) tội càng làm cho Tang Vô Yên tức điên người, vội đứng dậy đi tìm gương soi. Cũng vì quá hấp tấp mà chân không cẩn thận vướng phải váy áo dài, chật vật ngã trên đất.

Nàng nhịn cười đến đỏ rần cả mặt, thản nhiên đứng nhìn người đẹp ngã sóng soài trên đất, một chút cũng không có hành động chạy đến đỡ nàng ta đứng dậy.

”Ngươi... ngươi khốn kiếp!” Từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục thành cái bộ dạng này, nước mắt ủy khuất chảy xuống, nàng ta cắn chặt môi dưới đến bật cả máu.

Thường Hiên quả thật bị nàng làm cho há hốc mồm, không có biện pháp khép lại! Hắn có phải hay không quá xem thường nàng rồi. Rõ ràng người lấy trứng chọi với đá là công chúa Tang Vô Yên kia!

”Hừ, bản cung không rảnh rỗi ở đây xem ngươi khóc. Mục đích chính của bản cung là đòi lại công đạo cho Như Hoa. Chỉ cần ngươi quỳ tại đây, lớn tiếng tạ lỗi với nàng, bản cung liền tha cho ngươi.”

Nàng thôi đùa bỡn nàng ta, tự nhiên ngồi xuống, khoanh tay lại và bắt chéo chân từ phía trên trừng Tang Vô Yên ở dưới đất. Nàng bây giờ không khác gì một nữ thần cường hãn dọa người!

”Ngươi đừng vọng tưởng! Một nô tì thấp hèn mà đáng để bản công chúa quỳ gối tạ lỗi hay sao!”

Tang Vô Yên tuy rằng thật sự sợ hãi trước Nhan Tích Phàm. Lời đồn nói nàng đã dùng khí thế kinh người mà xử tội Ôn quý phi quả không sai. Nhưng đường đường là một công chúa cao quý, nàng ta không cho phép mình làm ra cái loại hành động nhục nhã đó!

”Ngươi nói nàng thấp hèn nên muốn giết nàng là giết? Vậy bây giờ bản cung thấy ngươi rất hèn mọn chướng mắt, bản cung giết chết ngươi có được hay không?”

Nàng rút trâm cài trên đầu, cây trăm sắc nhọn xinh đẹp được nàng vuốt ve trong lòng bàn tay, nàng cười quỷ dị một tiếng. Tiếng cười đáng sợ đó rất có sức công phá làm cho Tang Vô Yên mềm nhũn thân thể, mà ngay cả Thường Hiên đứng bên ngoài cũng không nhịn được mà run rẩy hai cái.

”Ngươi đừng quên ta là công chúa của Tây Thần quốc, nếu ngươi giết chết ta, phụ hoàng nhất định sẽ đem quân san bằng Bắc Thần quốc nhỏ bé của ngươi.” Tang Vô Yên đến mức này vẫn cố gắng mạnh miệng đấu với nàng, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn cực kì run rẩy cũng đủ tố cáo nàng ta bây giờ đang sợ hãi đến mức nào.

Nàng như vừa nghe thấy một chuyện buồn cười nhất thế gian, không hề nể mặt Tang Vô Yên mà cười to một trận. Tuy nhiên trong mắt của nàng một chút ý cười cũng không có, chỉ có hàn ý ngày càng dày đặc.

”Công chúa cao ngạo của ta à, ngươi nhất định suốt ngày sống trong dinh hoa phú quý cùng hậu cung mỹ nam của ngươi đúng không? Cho nên mới như con ếch ngồi đáy giếng như vậy!”

Tang Vô Yên không hiểu ý tứ của nàng, khẽ nheo nheo mày.

”Bản cung nói cho ngươi biết, Tây Thần quốc của người là nước nhỏ nhất trong bốn nước, mà Bắc Thần quốc của bản cung lại là nước lớn mạnh nhất. Ngươi nói, một nước nhỏ bé như ngươi làm sao có thể san bằng nước của bản cung?” Nhan Tích Phàm cực kì tốt bụng giải thích cho nàng ta hiểu, lại càng thích thú nhìn đủ loại màu sắc chuyển biến trên mặt của nàng ta, đỏ rồi xanh, sau cùng là tím ngắt.

”Không thể nào!” Tang Vô Yên như bị đả kích rất lớn, không tin hét to, mắt mở to căm phẫn trừng nàng.

”Bởi vậy bản cung nói ngươi nên thức thời một chút. Còn không mau quỳ gối xuống!” Kiên nhẫn cuối cùng của nàng cũng đã tiêu biến theo mây gió. Nàng thu lại nụ cười lạnh nhạt trên môi. Thanh âm lạnh lẽo run người trực tiếp ra lệnh cho Tang Vô Yên.

Tang Vô Yên cuối cùng cũng chịu thức thời, căm hận dày đặc trong mắt nhưng không thể làm gì nàng. Nàng ta ủy khuất quỳ xuống, rất không có thành ý tạ lỗi.

”Như Hoa, là bản công chúa có lỗi với ngươi. Ngươi hãy tha lỗi cho ta.” Nói xong cũng ngoan ngoãn dập đầu ba cái.

”Ngươi hài lòng chưa?” Khi xong xuôi tất cả, nàng ta quay sang liếc nàng, răng nghiến đến mức phát ra âm thanh kèn kẹt rất nhỏ.

”Tuy chưa có lòng thành, nhưng bản cung cho qua, tạm chấp nhận.” Nàng uể oải vươn người, lười biếng cười nhạt một cái, sau đó đứng bật dậy rời khỏi tẩm cung của Tang Vô Yên.

”Nhưng bản cung vẫn phải cảnh cáo ngươi, nếu như lần sau để bản cung phát hiện ngươi đôi xử tệ bạc với nô tỳ của mình, thì đừng trách bản cung ra tay dạy dỗ quá độc ác. Cho dù ngươi về nước của ngươi, bản cung cũng truy lùng ra!” Trước khi bước chân ra khỏi tẩm cung, Nhan Tích Phàm khẽ đứng lại, không thèm quay mặt nhìn, chỉ thản nhiên bỏ lại một cảnh cáo sắc bén.

”Rồi sẽ có một ngày bản công chúa phanh thây ngươi!” Nhìn bóng dáng yêu kiều của nàng rời đi, Tang Vô Yên phẫn hận đến mức phun cả máu tươi. Mắt đẹp hằng đầy tia máu thề thốt nhất định phải trả thù!