Chờ cho đến khi nước đen đến không thể đen hơn được nữa, Lý Hà Hoa mới đổ nước ra, tiếp tục đổ nước sạch vào lần hai, cứ như vậy lặp lại ba lần mới có thể đem chậu rửa sạch sẽ.

Sau khi rửa chậu sạch sẽ, nàng đến rương gỗ trong phòng tìm một kiện quần áo không thể mặc làm giẻ lau.

Lấy nước bắt đầu tổng vệ sinh phòng bếp từ kệ bếp đến tủ bát, tiến hành rửa sạch không bỏ sót một nơi.

Đối với nàng mà nói nơi nào không sạch sẽ cũng được, nhưng là phòng bếp không thể không sạch sẽ, phòng bếp không sạch sẽ thì cả người nàng đều không thoải mái, sẽ không có tâm tình nấu cơm, đây đại khái là bệnh chung của những người đam mê mỹ thực.

Nước lấy về đã dùng xong, phòng bếp vẫn không sạch sẽ hoàn toàn, không còn cách nào nàng lại xách theo thùng nước đi đến bên cạnh giếng gánh một thùng nước trở về tiếp tục rửa sạch, làm một mạch đến trời tối mới đem toàn bộ phòng bếp quét tước sạch sẽ.

Nhìn phòng bếp hoàn toàn bất đồng với lúc trước, Lý Hà Hoa vừa lòng gật gật đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, vỗ vỗ tay, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho mình.

Kỳ thật cũng không có cái gì để chuẩn bị, chỉ cần đem gạo lức rửa một chút sau đó bỏ nước vào trong nồi nấu thành cháo là được, buổi tối uống cháo gạo lức đi.

Lò đất nấu cơm thật nhanh, chỉ chốc lát sau cháo gạo lức đã xong, Lý Hà Hoa nương theo ánh lửa đang nấu nước ở phòng bếp ăn qua loa hai chén cháo, sau đó dùng nước ấm đã nấu rửa mặt một chút, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi bò lên giường bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong phòng không có bất kỳ ánh sáng nào, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào làm phòng không đến nỗi hoàn toàn tối đen như mực.

Lý Hà Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhanh chóng bay xa.

Ở hiện đại nàng đã chết, ký ức cuối cùng chính là một chiếc xe tải lớn điên cuồng lao về phía nàng, sau đó trước mắt biến thành màu hồng.

Dưới tình huống này thần tiên cũng không cứu được nàng, cho nên linh hồn của nàng mới đến nơi này, sau đó sống lại trong thân thể mới.

Điều duy nhất làm nàng không buông xuống được khi đến nơi này chính là người nhà, không biết cha mẹ sẽ thương tâm như thế nào khi biết nàng không còn nữa, còn có ông nội, ông rất yêu thương nàng, hiện tại cô cháu gái nhỏ đã không còn, không biết ông ấy có thể chịu nổi sự thật là nàng đã ra đi hay không?May mắn còn có ca ca, ca ca rất mạnh mẽ, cũng rất lợi hại, khẳng định có thể xử lý tốt sự tình trong nhà và chiếu cố cha mẹ với ông, nhưng mà có lẽ ca ca cũng sẽ rất thương tâm, kỳ thật người thương nàng nhất chính là ca ca.

Nàng ra đi tạo thành vết thương cho người thân, không biết bao lâu mới có thể chữa khỏi.

Nghĩ nghĩ, nước mắt Lý Hà Hoa không tự chủ được rơi xuống, thời điểm ý thức được thì lệ đã rơi đầy mặt, nàng vội vàng dùng tay lau đi.

Không thể khóc, phải kiên cường, cho dù lẻ loi một mình ở thế giới này cũng phải sống tốt, phải nỗ lực sinh hoạt, dù người nhà không biết thì nàng cũng muốn làm cho họ yên tâm.

Cưỡng chế chính mình vứt bỏ những cảm xúc bi thương, nàng bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện tại.

Hiện tại chỉ biết nguyên chủ gọi là Lý Hà Hoa, trong nhà còn có người nhà khác, xem ra là người không làm cho người khác thích, ngoài ra cái gì cũng không biết.

Cho nên kế tiếp, việc nàng cần phải làm là tận lực hỏi thăm rõ ràng sự tình của nguyên chủ, không cần gấp, chờ sau khi đứng vững gót chân lại tiếp tục tính bước tiếp theo.

Cứ nghĩ nghĩ như vậy, đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, cuối cùng không biết ngủ từ lúc nào, ngày hôm sau tỉnh lại là lúc trời sáng rồi, mặt trời đã lên cao, đại khái khoảng 9-10 giờ.

Lý Hà Hoa vội vàng từ trên giường bò dậy, đem tóc chải lại một chút, sau đó đi phòng bếp múc nước rửa mặt, lấy một chút gạo lức tiếp tục nấu cháo làm no bụng.

.