Tuy rằng không có thịt nướng, nhưng tối hôm qua Lý Hà Hoa mang về không ít thịt, chỉ cần sơ chế lại một chút là có thể dùng, cơm thì có thể nấu một chút, rất nhanh là xong.

Trước hết nàng nấu cơm, sau đó từ tủ bát lấy ra một chút thịt, cho vào nồi chút dầu, đun nóng, sau đó để thịt vào bắt đầu nấu.

Thịt trộn cơm rất đơn giản, không tới nửa canh giờ là xong rồi, sau cùng Lý Hà Hoa lấy quả trứng gà chiên một trứng đặt ở trên mặt chén cơm cho đứa nhỏ, lúc này mới tính là đại công cáo thành.

Nàng còn cố tình trang trí chén cơm thật xinh đẹp cho Thư Lâm cảm thấy thích thú.

Lý Hà Hoa để chén trên một cái ghế nhỏ, mang ghế đến trước mặt hắn: “Bảo bối à, thịt nướng trộn cơm đã xong rồi, ngươi nếm thử đi, ăn rất ngon nha.

”Không chờ Thư Lâm phản ứng, Lý Hà Hoa nghĩ đợi lát nữa Trương Lâm thị trở về chắc là sẽ dỗ hắn ăn, vì vậy liền xoay người lấy cơm trộn còn dư lại làm cơm trưa hôm nay cho mình.

Chờ đến sau khi nàng đem nồi chén rửa sạch, bưng lên chén của mình định trở về phòng ăn, đang muốn cùng đứa nhỏ chào hỏi một cái, thì thấy hắn vừa rồi còn không nhúc nhích đang tự cầm muỗng ăn cơm nàng vừa làm.

Lý Hà Hoa sợ ngây người, phản ứng đầu tiên cho là mình bị hoa mắt, vội nhắm mắt lại rồi mở ra, trước mắt vẫn là đứa nhỏ đang chầm chậm cầm muống múc cơm, chậm rãi đưa vào miệng, sau đó nhai nhai lại chậm rãi nuốt xuống, ăn vô cùng nghiêm túc.

Thư Lâm thật sự là tự mình ăn, hơn nữa là tự ăn cơm nàng nấu.

Nội tâm đột nhiên dâng trào một niềm vui sướng, Lý Hà Hoa cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy rất kích động, dù sao thì nhóc con này cùng với tiểu hài tử khác không giống nhau.

Nàng nỗ lực nhiều lần như vậy đều không có một chút kết quả, cuối cùng bây giờ có rồi, tuy rằng nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm nàng kích động không thôi.

Kỳ thật chân chính làm nàng kích động không phải do hắn chịu ăn cơm nàng làm, mà là đứa nhỏ này chịu chủ động ăn cơm.

Tuy rằng Lý Hà Hoa không ăn cơm cùng người Trương gia, nhưng mà nàng đã nhiều lần thấy họ ăn cơm với nhau.

Nàng phát hiện Thư Lâm giống như là không quá thích ăn cơm, mỗi lần đều không muốn há miệng, làm Trương Thiết Sơn phải vừa dụ dỗ vừa ép để đút, nhưng mà mỗi lần đều thấy bộ dạng của hắn rất thống khổ, thậm chí nôn ra làm người khác rất lo lắng, cũng làm lòng nàng như bị ai hung hăng nhéo.

Nàng không biết hắn bị làm sao, nhưng nàng khẳng định đứa nhỏ này cũng không phải như những tiểu công chúa tiểu vương tử ở hiện đại miệng kén nên không muốn ăn.

Theo suy đoán của mình, chắc là hắn gặp vấn đề tâm lý, rất giống bệnh kén ăn bởi vì bệnh trạng này cùng bệnh kén ăn giống nhau.

Mỗi khi nghĩ đến một đứa trẻ nhỏ như vậy mà mắc bệnh kén ăn, lòng Lý Hà Hoa rất khó chịu, ở hiện đại bệnh kén ăn đã rất khó trị huống chi cổ đại lạc hậu, đặc biệt là hài tử nông gia bần cùng lại mắc bệnh này.

Mười phần hết tám chín phần là chết non, bởi vì không ai biết được bệnh này và cũng không có tiền đưa hài tử đi trị loại bệnh này.

Mà cho dù có tiền cũng không nhất định tìm được đại phu có thể trị được bệnh này, cho nên vận mệnh chờ đợi người bệnh là gì thì có thể biết rõ.

Lý Hà Hoa không phải bác sĩ, nàng không biết chữa bệnh, chỉ có thể sử dụng năng lực lớn nhất của mình là nấu món ngon, hy vọng nhóc con sẽ thích ăn.

Điều khiến nàng cao hứng là lần trước nàng làm thịt kho tàu và điểm tâm, hắn dường như đều ăn hết, hơn nữa còn không có nôn, hôm nay càng tiến bộ hơn, không cần Trương Thiết Sơn đút đã tự mình chủ động động thủ ăn, thật sự quá tốt rồi.

Xem ra bệnh của Thư Lâm cũng không phải quá nghiêm trọng, vẫn có thể ăn đồ ăn, chỉ cần là thức ăn hắn thích là được.

.