Sau đó Lý Hà Hoa lại xách rổ lên trực tiếp đi mua đậu đỏ cùng trứng gà, chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.

Nàng muốn mua nhiều một chút, ngày mai sẽ làm hai rổ mang đến.

Mua xong đồ, tâm tình của Lý Hà Hoa rất tốt, hớn hở đi về nhà, vừa vào cửa liền đi thẳng vào phòng chứa củi.

Cẩn thận đem cửa đóng lại, sau đó đem tiền trong tay áo bỏ xuống giường, trong lúc nhất thời chỉ nghe âm thanh đồng tiền va chạm xôn xao.

Lý Hà Hoa mừng đến nỗi đôi mắt cong lên, từng chút từng chút một bắt đầu đếm tiền đồng.

Kết quả tổng cộng có 50 văn tiền, trừ đi phí tổn cùng mua nguyên liệu hôm nay, cuối cùng lời 30 văn tiền.

Lý Hà Hoa chưa từng yêu tiền như giờ khắc này, nhịn không được ở trên giường lăn qua lộn lại cùng nằm với tiền.

Kích động qua đi, nàng lại đem dây thừng xâu những đồng tiền cùng nhau, cầm đến trước mắt nhìn vài lần, sau đó thở dài đứng dậy đi tìm Trương Thiết Sơn.

Nàng định đem chỗ tiền này đưa cho hắn, sỡ dĩ làm vậy là vì nàng không thích thiếu tiền người khác.

Trương Thiết Sơn không có ở nhà, Lý Hà Hoa đợi một lát mới thấy hắn xách một thùng nước trở về, chạy nhanh theo sau, chờ hắn đem nước đổ vào lu mới đem tiền đưa hắn: “Này, đây là tiền trả lại cho ngươi.

”Trương Thiết Sơn cúi đầu nhìn nhìn đồng tiền đưa trước mặt, duỗi tay cầm lấy, tùy ý nhét vào trong ngực sau đó tiếp tục mang thùng nước ra ngoài.

Lý Hà Hoa cũng không thèm để ý, dù sao nàng còn tiền, cảm giác một thân nhẹ nhàng, lại trở về phòng chứa củi, ở trên giường nằm một hồi chờ người Trương gia ăn xong cơm chiều mới đi ra ngoài làm điểm tâm.

Ngày hôm sau, Lý Hà Hoa vẫn như cũ trời vừa tờ mờ sáng liền xuất phát, tìm đến vị trí hôm qua đem hai rổ điểm tâm đặt trước mặt liền hét to.

Có ngày hôm qua làm nền, hôm nay rất nhanh đã có người tới mua.

Có nhiều người hôm qua đã mua nhưng người nhà ăn xong còn muốn ăn nữa, cho nên hôm nay lại tới đây mua tiếp.

Thế nên tuy rằng điểm tâm hôm nay làm nhiều thêm một rổ, nhưng tốc độ bán cũng nhanh như hôm qua, còn chưa đến trưa đã bán xong toàn bộ rồi.

Lý Hà Hoa bán xong điểm tâm lại đi mua nguyên liệu cho ngày mai, thời điểm trở về thấy có người bán hàng rong ở đầu đường bán kẹo hồ lô, trong lòng liền nghĩ tới tiểu gia hỏa ở trong nhà kia.

Nàng không tự chủ được mà đi qua, bỏ hai văn tiền mua một xâu, định bụng chút nữa mang về cho đứa nhỏ kia ăn.

Đi hai bước, chân Lý Hà Hoa lần nữa dừng lại, nhìn về cách đó không xa có một sạp bán thịt heo, sau một lúc do dự, vẫn cắn răng đi qua lấy mười lăm văn tiền mua một cân thịt ba chỉ.

Không phải tại nàng thích ăn thịt ba chỉ, nàng mua thịt này mục đích là muốn về nấu thịt kho tàu cho người nhà họ Trương cùng nhau ăn, xem như cảm tạ Trương gia thu lưu cho nàng có thể tiếp tục ở lại, rốt cuộc thì nàng cũng đã bị hưu, không được xem là người Trương gia nữa.

Đương nhiên, chủ yếu là nàng hy vọng mượn việc này có thể ở trước mặt người Trương gia có được chút hảo cảm, để những ngày kế tiếp ở chung trôi qua bình an, ai cũng thư thái.

Nàng cũng không muốn vừa gặp đã bị các loại ánh mắt kỳ thị nhìn chằm chằm.

Người ở dưới mái hiên, hối lộ chủ nhà một chút là rất cần thiết, ai kêu nàng hiện tại không có bản lĩnh rời đi làm gì.

Thời điểm Lý Hà Hoa về đến nhà đã là buổi chiều, bụng đã sớm đói meo, nhưng mà nhìn sắc trời, nàng vẫn cố gắng chịu đựng tới hoàng hôn mới đi đến phòng bếp nấu cơm.

Trong phòng bếp, việc đầu tiên là Lý Hà Hoa tìm đến đứa bé ở phía sau bếp, đem kẹo hồ lô mua cho hắn nhẹ nhàng để trên đùi đối phương: “Đây, bảo bối, này là kẹo hồ lô ta mua cho ngươi đấy, tiểu hài tử đều thích ăn, ngươi cũng nếm thử xem.

”.