Trương Thiết Sơn tiến lên bế đứa bé rồi nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Thư Lâm ngoan, cha đã về, cùng cha ra ngoài được không?”Thư Lâm không nói gì, cũng không bài xích Trương Thiết Sơn.

Trương Thiết Sơn ôm đứa nhỏ ra khỏi phòng bếp, Trương Thanh Sơn cầm bánh bao thịt đi theo ra ngoài: “Ca, bánh bao thịt này còn mới, hâm nóng cho Thư Lâm ăn đi.

”Là bánh bao thịt đó, thật là quý, cũng không biết ai cho Thư Lâm, vậy mà cũng nỡ bỏ ra được.

Trương Thiết Sơn nhìn thoáng qua cửa phòng chứa củi, sau đó không nhanh không chậm nói: “Ném đi”.

Trương Thanh Sơn trừng to hai mắt: “Ca, đây là bánh bao thịt, quý như vậy, Thư Lâm lớn đến thế này rồi cũng chưa được ăn lần nào, ném đi thì thật đáng tiếc, để cho hắn ăn đi, lại nói ném đi cũng lãng phí lương thực.

"Trương Thiết Sơn đứng lại nhìn nhi tử gầy yếu trong ngực, sau một lúc mới dùng âm mũi phát ra một tiếng "Ừm" thật nhẹ.

Trương Thanh Sơn nhếch môi cười cười xoay người trở lại phòng bếp, đem bánh bao hâm nóng một chút, sau đó trở lại nhà chính đem bánh bao thịt đưa cho ca hắn.

Trương Thiết Sơn đem Thư Lâm ôm vào trong ngực, duỗi tay nhận bánh bao thịt, đầu tiên lấy một miếng bỏ vào trong miệng, sau một lúc mới xé ra một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Thư Lâm: "Thư Lâm, ăn bánh bao nào.

"Đứa nhỏ ở trong lòng ngực chớp chớp mắt, một lúc lâu mới hé miệng cắn bánh bao, sau đó chậm rãi nhai, nhai một hồi lâu mới nuốt xuống.

Trương Thiết Sơn cũng không vội, thấy Thư Lâm nuốt xuống mới lấy thêm một miếng nữa đút cho hắn.

Trương Thanh Sơn ở một bên nhìn đến đôi mắt cay cay, lấy tay áo vẫy vẫy che dấu lau đôi mắt một chút.

"Ca, thật xin lỗi, là ta không chiếu cố Thư Lâm tốt mới làm hắn biến thành như thế này.

" Trương Thanh Sơn cực kỳ tự trách, nếu hắn có thể chú ý nhiều một chút, nếu hắn có thể liều mạng với nữ nhân kia thì Thư Lâm không đến nỗi biến thành như vậy.

Trương Thiết Sơn không nói gì chỉ lắc đầu: "Không liên quan đến ngươi, ngươi cũng còn nhỏ.

" Đệ đệ cũng mới mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ, làm sao có thể bảo vệ Thư Lâm.

Hắn cùng nương cũng chịu không ít khổ rồi.

Trương Thanh Sơn quay đầu đi, liều mạng nháy mắt, sau một lúc mới nói chuyện: "Ca, hiện tại ngươi đã trở lại, chúng ta không sợ nữa.

”Trương Thiết Sơn "ừm" một tiếng.

Trương Thanh Sơn nhìn về phía phòng chứa củi, trong mắt nhiều thêm vài phần chán ghét cùng cừu hận: "Ca, vì sao ngươi còn lưu nữ nhân này lại.

Nàng xấu như vậy, ngươi giữ nàng lại làm gì?"Trương Thiết Sơn tiếp tục đút bánh bao cho Thư Lâm ăn: "Ta đã hưu nàng ta rồi, nể tình nàng đã sinh Thư Lâm nên cho nàng ở lại một thời gian thôi.

"Trương Thanh Sơn tức giận nói: "Ca, ngươi đã hưu nàng còn tốt bụng thu lưu nàng làm gì.

Để nàng cút trở về nhà mẹ đẻ nàng đi.

"Trong mắt Trương Thiết Sơn hiện lên tia sắc nhọn, thanh âm ẩn chứa nguy hiểm: "Không cần nóng vội, ta còn chưa tìm người nhà kia tính sổ, chờ ta tính toán kỹ lại nói tiếp.

”Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong ăn qua loa ít cháo gạo lức, Lý Hà Hoa một lần nữa ra cửa.

Hôm nay nàng muốn đến thôn khác xem có nhà ai muốn làm hỷ yến hay không.

Lý Hà Hoa đi theo đường ra khỏi thôn hướng về phía tây, ở bên kia phòng ốc rất nhiều, vừa nhìn đã biết là một thôn lớn.

Đi khoảng hơn một giờ, rốt cuộc cũng tới thôn này, Lý Hà Hoa lau lau mồ hôi trên trán, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ tạm trước.

Nàng phải đợi mồ hôi trên người khô và không thở hổn hển nữa mới đi tiếp, bằng không quần áo mồ hôi đầm đìa sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác.

Sau khi nghỉ tạm một lúc, lúc này Lý Hà Hoa mới sửa sang lại quần áo, đi về phía trong thôn.

Có người trong thôn thấy nàng tò mò nhìn, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai nói gì đó, không cần nghe cũng biết là đang nghị luận dáng người của nàng.

Lý Hà Hoa làm như không nghe thấy, tươi cười xán lạn đi đến trước mặt một vị phụ nhân trung niên.

.