Qua hết năm, khí trời ngày càng ấm lên, nông dân lại bắt đầu bận rộn, đầu tiên phải thu dọn ruộng nước, đánh đê đào đất dẫn nước vào gieo giống, sau đó mạ trưởng thành thì dời mầm đi, cũng chính là cấy mạ, chờ làm hết những việc này thì mùa xuân cũng đã qua.

Lúc Mai Hoa xuất giá rơi vào thời điểm ươm mạ, bởi vì chuẩn bị suốt một mùa đông nên hôn lễ này vô cùng náo nhiệt, làm oanh động cả thôn.

Triệu Lâm Đình rất coi trọng Mai Hoa, khua chiêng gõ trống, kiệu lớn tám người khiêng đến đón mang tân nương, vốn người khác lớn lên rất tốt, lại mặc cả thân đỏ thẫm, càng thêm tuấn mỹ phi phàm, một đôi mắt hoa đào câu tâm của vô số đại cô nương tiểu tức phụ, khiến các nam nhân nhìn thấy đều đỏ mắt.

Cả người Mai Hoa mặc giá y đỏ thẫm do Tiêu Lê Hoa thiết kế, tất cả hoa văn đều do một mình Mai Hoa tự thêu, trên đầu nàng đội khăn voan, Tiêu Đại Thụ cõng nàng lên kiệu hoa.

Tiêu gia vui sướng, người chen vào xem rất nhiều, tất cả người Tiêu gia đều mặc đồ mới, mặc dù nhà này hay nhà kia, lại cho thêm không ít đồ, hạt dưa đậu phộng bày không ít, bày bàn tiệc cũng làm cho người ta rất hài lòng.

Cuối cùng Mai Hoa cũng thuận thuận lợi lợi gả đi, bớt đi nỗi lo cho người Tiêu gia.

Ngày thứ ba lại mặt, ngày thứ tư đến thôn Hạ Cầu thăm Tiêu Lê Hoa.

Một chiếc xe ngựa vào đến thôn Hạ Cầu, đưa đến không ít người nhìn chằm chăm theo, tất cả mọi người đều nhận xe ngựa của trang viên Triệu Thị cách đó không xa. Mấy ngày nay xe ngựa này đi đến đây cũng năm sáu lần, tất cả mọi người đều biết chủ nhân của Triệu thị là công tử Triệu Lâm Đình  đã trở thành muội phu của Tiêu Lê Hoa. Trong lòng ai cũng rất hâm mộ lẫn ganh tỵ, nghĩ trong nhà Tiêu Lê Hoa càng ngày càng tốt, hiện tại ngay cả nhà mẹ đẻ đều lôi kéo lên được, để cho muội muội gả cho công tử nhà giàu.

Có một vài người rảnh rỗi đi theo sau xe ngựa, nhìn thấy người đầu tiên bước xuống xe ngựa là một tiểu nha hoàn thanh tú, sau đó một nam nhân anh tuấn cao gầy bước xuống, nam nhân kia không chỉ có lớn lên tuấn tú, cách ăn mặc cũng rất đẹp mắt, một thân trường sam màu xanh ngọc, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhỏ dài chỉ hướng nhìn qua bọn họ một chút, khiến mọi người bất giác muốn lui ra phía sau, nghĩ vị công tử này nhìn bao nhiêu cũng cảm thấy thật anh tuấn nha.

Sau đó chỉ thấy Triệu Lâm Đình vươn tay ra, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nữ nhân đặt vào tay hắn, dìu một cô nương khéo léo xinh xắn xuống xe, nàng ấy mặc áo lụa màu xanh nhạt, phía dưới một chiếc quần màu xanh nhạt, trang sức trên đầu hết sức đơn giản chỉ cài hai cây trâm, một cây vàng một cây ngọc, còn có một đóa hoa hồng lớn, trên mặt lộ rỏ vẻ hạnh phúc.

Mọi người vừa nhìn thấy đã thấy người này có sáu bảy phần tương tự Tiêu Lê Hoa, liền nhận ra được đây chính là muội muội Tiêu Lê Hoa – Tiêu Mai Hoa.

“Ai ô, Mai Hoa càng lớn càng xinh đẹp, thật là người đẹp nhờ lụa, thì ra nhìn hơn hẳn người thường một chút, bây giờ nhìn càng có dáng vẻ phu nhân nhà giàu rồi.”

“Đúng đó, ngươi cũng không nhìn nàng ấy mặc cái gì đeo cái gì a, ta xem những tiểu thư phu nhân trong thành cũng không bằng nàng a.”

“Vốn dĩ bộ dạng người ta rất tốt rồi, nếu không sao Triệu công tử có thể coi trọng? Các ngươi nhìn xem hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật là xứng đôi.”

“Cô nương nhà ta lớn lên cũng không tồi, làm sao lại không được coi trọng? Đây là ông trời già không mở mắt a!”

“Cô nương nhà ngươi không có một tỷ tỷ có bản lĩnh như Tiêu Lê Hoa, nghe nói Tiêu Lê Hoa đem bí phương trong tay nàng ấy bán cho bằng hữu của Triệu công tử là Hoa công tử, chính là lão bản của Vị Hương Lâu, Triệu công tử cũng có phần trong đó.”

Một người biết được nhiều hơn một chút kể cho mọi người nghe, vô cùng hâm mộ Tiêu Mai Hoa, nhưng hơn hết là hâm mộ Tiêu Lê Hoa, gả cho người đàn ông có tiền làm sao cũng không bằng chính mình có tiền a. Hai tỷ muội Tiêu gia một gả cho người có tiền, một người có bản lĩnh kiếm tiềm, hai thứ này họ đều dính không nổi, chỉ có thể ở nơi này hâm mộ.

Những người khác vừa nghe toàn bộ câu chuyện liền chợt hiểu ra gật đầu, trong lòng hâm mộ lẫn ghen tỵ, cũng không có gì ý khác, dù sao hai vợ chồng Tạ Hữu Thuận đều là người nhân nghĩa, giúp tu sửa cầu trong thôn, còn dạy người trong thôn nuôi thỏ nuôi gà. Lúc trước nuôi những con này đều đặc biệt dễ chết, hiện tại được chỉ dạy đã ít chết đi. Bọn họ còn để cho Vị Hương Lâu thu mua heo của bọn hắn nuôi, nuôi bao nhiêu thu bấy nhiêu, chờ sang năm là có thể kiếm tiền nhiều hơn so với trồng trọt.

Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được một năm này là hoàn toàn mới đối với mọi người trong thôn Hạ Kiều, qua năm nay thôn Hạ Kiều nổi tiếng là thôn nghèo nhất khu, giờ đây đã trở thành thôn giàu có, đến lúc đó có thể  mạnh hơn gấp mười so với thôn Thượng Kiều.

Nghĩ đến những thứ này, người cả thôn Hạ Kiều đều cảm kích cả nhà Tạ Hữu Thuận, nhà bọn họ cũng trôi qua càng ngày càng khá, hơn nữa bọn họ cũng không có ý tứ gì xấu.

Nhìn thấy Tạ Hữu Thuận ra trước cửa nhà, Tạ HữuThuận và Tiêu Lê Hoa đều ra ngoài nghênh đó, Triệu Lâm Đình cùng Tiêu Mai Hoa đi vào, gã sai vặt nha hoàn phía sau xách theo không ít đồ, lúc này đoàn người mới đều tản đi.

Trương Thủy Đào và Chu đại tẩu cũng đứng trong đám người, hai người rời đi trước, Trương Thủy Đào tức giận mà đi, Chu đại tẩu vì muốn cùng Trương Thủy Đào nói chuyện nên mới cùng đi theo.

“Thủy Đào muội tử, ngươi nhìn trong nhà Tạ lão tứ càng ngày càng tốt lên, ngay cả Triệu công tử cũng thành thân thích với bọn họ rồi. Trang viên Triệu thị lớn như vậy, ta đã từng vào xem, bên trong khỏi phải nói đẹp đến thế nào. Sau này Tiêu Lê Hoa cũng có thể tùy ý đi vào bên trong, đoán chừng muốn ở bao nhiêu ngày thì cứ ở bấy nhiêu ngày, sướng chết nàng ta.”

Chu đại tẩu chậc chậc nói, lúc thôn trang kia xây dựng nam nhân nhà nàng ta đã từng đi qua đưa thịt heo, nàng ta cũng đi theo vào trong, nơi đó rất lớn, chẳng những phòng ở được xây dựng rất nhiều, còn có hồ nước hòn giả sơn, nghe nói đến lúc đó còn trồng không ít hoa cỏ cây cối, nàng ta chỉ cần nghỉ đã cảm thấy rất đẹp, nghĩ thầm nếu mình có thể ở bên trong, như vậy thật chính là cuộc sống như thần tiên. Đáng tiếc cuộc đời này của nàng ta cũng không có nhiều tiền để xây dựng một góc thôn trang như vậy, ngay cả một khối đá cũng không mua nổi.

Trương Thủy Đào nghe xong mím chặt môi, nói:  “Nào có chị vợ không có chuyện gì lại đến ở trong nhà muội phu chứ, nàng ta không ngại mất mặt thì cứ để nàng ta đến đó ở.”

Chu đại tẩu vừa nghe Trương Thủy Đào nói cũng biết nàng ta đang tức giận, biết nàng ta cũng là người tâm cao khí ngạo, lại cùng Tiêu Lê Hoa đối đầu, nhất định là nhìn không được Tiêu Lê Hoa trôi qua một cuộc sống thuận lợi như thế. Chu đại tẩu chính là muốn trong lòng nàng ta không thoải mái, đến lúc đó nàng ta đi tìm Tiêu Lê Hoa gây phiền toái thì nàng ta (Chu đại tẩu)càng cao hứng, tự mình một mình đấu không lại Tiêu Lê Hoa, hơn nữa Trương Thủy Đào lại có nhiều nhân lực như vậy.

Chu đại tẩu hỏi:  “Thủy Đào muội tử, dạo này sao không thấy Kim Phượng trở về?”

Trương Thủy Đào nói:  “Mùa xuân năm này, chúng ta bận rộn, nàng ở nơi đó cũng bận rộn.”

“Ta nghe nói Kim Phượng đang ở cùng một nơi thật là tốt với Như Ý, bây giờ Như Ý làm di nương ở Cao gia, nghe nói cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm, thôn chúng ta không ai biết nàng ở tiệm vải đặt y phục theo mùa.”

“Ta đây không biết, ta luôn ở nông thôn ngây ngốc, nào biết chuyện của các nàng.” Trương Thủy Đào nhịn không được nói, trong lòng nghĩ Như Ý và Tiêu Lê Hoa nơi nào cũng không tốt, mà quan hệ Cao gia cùng Tiêu Lê Hoa càng không nói đến, xem ra Kim Phượng có quan hệ tốt với Như Ý cũng không biết chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Chu đại tẩu thấy Trương Thủy Đào không muốn nói chuyện cùng nàng ta, nàng ta cũng lười nói, bèn nói trong nhà có chuyện, xoay người đi.

Trương Thủy Đào về đến nhà, thấy Dương Thảo đang cầm một chồng  y phục đi vào chính phòng, nàng hỏi đó là cái gì.

Dương Thảo cười nói:  “Khí trời càng ngày càng ấm rồi, ta làm cho cha mẹ mỗi người một bộ y phục.”

Vừa lúc vợ thôn trưởng đi ra ngoài, nghe được lời của Dương Thảo lập tức cười ra mặt, nói:  “Làm y phục gì cho chúng ta? Y phục vẫn còn đủ mặc mà, y phục năm ngoái chỉ hơi cũ một chút, trong tay các con kiếm được chút tiền liền phung phí, cũng không biết giữ gìn.”

Vợ thôn trưởng không hài lòng lắm những năm gần đây Dương Thảo chỉ sinh một tiểu nha đầu, nhưng bà đối với sự hiếu thảo của Dương Thảo vẫn rất thỏa mãn, cho nên trừ đôi khi nghiêng về tiểu nhi tử tiểu tôn tử, bà ở ngoài mặt đều cho qua, nhất là những lúc hai đứa con dâu chống đối nhau, bà cũng không quá nghiêng về một người nào.Thật ra lúc nữ nhi chưa xuất giá, con dâu nhỏ cùng nữ nhi vẫn rất tốt nên thái độ của bà đối với con dâu nhỏ khá hơn một chút. Bây giờ nữ nhi đã lập gia đình, thái độ của bà cũng vững vàng hơn nhiều.

Gần đây vợ thôn trưởng cảm thấy con dâu nhỏ không giống như lời nói, con dâu lớn thì càng ngày càng hiểu chuyện.

Trước năm mới con trai lớn theo Tạ Hữu Thuận cùng một chỗ sinh hoạt, người trong thôn đều nói bọn họ kiếm tiền, mặc dù con lớn chết cũng không thừa nhận, nhưng thời điểm tặng lễ mừng năm mới bọn hắn mua không ít đồ, còn làm quần áo mới mùa đông cho bọn họ, con dâu lớn còn mua trả lại cho bà một chiếc nhẫn vàng. Hiện tại còn làm cho hai lão nhân bọn họ quần áo mới, thật đúng là có dụng tâm.

Dương Thảo cười nói:  “Nương, tiền trong tay chúng con vẫn còn đủ dùng, con đi tiệm vải bán đồ, phát hiện ở đó có một khối vải đặc biệt thích hợp làm y phục cho người, người mặc vào khẳng định giống như phu nhân nhà giàu có, cho nên con liền mua về đây, nhưng không phải con xài tiền bậy bạ, còn dùng tiền cho cha mẹ đó là chính đáng.”

Vợ thôn trưởng vừa nghe càng cao hứng, nghĩ Dương Thảo thật là càng ngày càng biết ăn nói.

Trương Thủy Đào ở một bên nghe mà thấy buồn bực, nghĩ thầm đại ca đại tẩu đi theo Tiêu Lê Hoa, vậy mà cũng kiếm không ít tiền, bọn họ kiếm được tiền còn đủ để mua hàng ở tiệm vải nữa, chỉ cho lão thái thái hai bộ y phục cũng đã dụ dỗ lão thái thái cao hứng đến như vậy, thật là tức chết nàng. Nàng cũng không phải không có tiền, chỉ có điều nàng không nỡ dùng.

Trương Thủy Đào trở về phòng oán trách với Lý Long, trái lại Lý Long nói nàng không tốt, nói nàng không biết dỗ người, sau đó lật người trên giường gạch, đưa lưng về phía nàng, không để ý đến nàng. Trương Thủy Đào tức giận muốn đánh hắn, cuối cùng cũng không có làm, chỉ ngồi bên cạnh sinh hờn dỗi.

Tiêu Lê Hoa thấy muội muội trôi qua cuộc sống tốt, thật cao hứng, ăn  cơm trưa rồi, đưa muội muội cùng muội phu mới đi, sau đó mới cùng Tạ Hữu Thuận đi ra ruộng, dẫn theo hai đứa bé cùng nhau đi.

Ngoài ruộng là từng mảnh từng mảnh xanh mượt, không phải lúa mạch đang mọc ra thì chính là mạ non vươn dài lên. Bên trong ruộng luôn có thể nhìn thấy bóng người, tất cả đều bận rộn nhổ bỏ cỏ dại vừa mới ló đầu ra, lúc này không có thuốc trừ sâu, toàn bộ đều dựa vào hai bàn tay tiêu diệt sâu.

Mùa đông trải qua hai trận tuyết rơi vô cùng lớn, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm nay sẽ được mùa, chẳng những lúa mạch non bên trong ruộng lớn lên tươi tốt xanh bóng mà ngay cả cỏ dại rau dại cũng rất xanh tốt.

Có điều Tạ Hữu Thuận chịu khó, cho nên trong đất rất sạch sẽ, bọn họ đến đây đào rau dại, lúc này rau dại vẫn còn tươi mới, ngâm muối ăn hoặc làm nhân bánh ăn cũng rất tốt.

“Nương, Nương, là bọn Đồng Tiền kìa.”

Thạch Đầu kêu Tiêu Lê Hoa, ngón tay út chỉ cách đó không xa, bên kia Đồng Tiền đang cùng chơi đùa với mấy tiểu hài tử, ánh mắt thằng bé lóe lên tia sáng, rõ ràng cũng muốn chạy đến đó cùng nhau chơi đùa.

Tiêu Lê Hoa cười nói:  “Đi tìm bọn họ chơi đi, có điều không được ham chơi quá, chơi cùng bọn Đồng Tiền một lát, trước khi ăn cơm phải trở về.”

“Biết rồi, Nương, vậy chúng con đi!” Thạch Đầu vui mừng nói, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Đầu cùng chạy đi.

“Hai đứa nhóc này đi rồi, chúng ta cũng nghĩ một lát đi.”

Tạ Hữu Thuận lôi kéo Tiêu Lê Hoa ngồi xuống, hai người vừa chọn rau dại vừa nói chuyện. Bây giờ tình cảm vợ chồng của bọn họ rất tốt, mặc dù hài tử đã không còn nhỏ nhưng lại có một loại cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, cho dù chỉ ngồi lựa rau dại như vậy, cũng có thể tình ý miên man.

Ở nơi này chính là trên trời có mây xanh dưới đất có hoa cỏ xanh xanh, thỉnh thoảng có ngọn gió xuân khẽ thổi qua vẫn còn mang theo hơi chút lạnh lẽo, cảm giác hạnh phúc thật mãnh liệt. Tiêu Lê Hoa cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ có điều hạnh phúc bất ngờ bị người ta phá vỡ, chính là nhìn thấy Đồng Tiền vội vàng chạy nhanh đến, kêu bọn hắn mau chạy qua nói chuyện.