"Cô cô, đây là con thỏ sao? Xấu như vậy."

"Xấu sao? Cô cô thấy đẹp lắm mà, con thật không biết thưởng thức." Hạ Tịnh Đình bĩu môi nhìn Tiểu Điệp nói, đây là con thỏ nàng vẽ theo phong cách của hiện đại nên đương nhiên không giống con thỏ thật rồi.

"Xấu thật đấy cô cô." Tiểu Điệp chống cằm nhìn con thỏ trên tờ giấy thẳng thắng chê bai.

"Được, vậy con thử vẽ cho cô cô xem đi." Hạ Tịnh Đình đưa bút cho Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nhận lấy bút định vẽ xuống nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tịnh Đình hỏi:" Cô cô, hôm nay người cùng Tiểu Điệp vào cung được không?"

"Không được đâu Tiểu Điệp, nội cung là cấm địa trừ khi được cho phép bằng không người ngoài không thể vào đâu. Cô cô con lại chính là người ngoài đó đấy." Hạ Tịnh Đình nhăn mặt nói. Không phải nàng không muốn đi, chỉ là từ khi thấy người kia và huynh muội của đại tẩu thì Hạ Tịnh Đình phần nào đã lờ mờ suy đoán ra được một chút về thân phận của mình. Mà những người trong cung thì đã thành tinh hết rồi, nếu nàng vào cung chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài cũng có thể suy đoán ra nàng ít nhiều có liên quan tới hoàng thất. Vậy nên tốt nhất là không đi.

"Cô cô, đi đi mà." Tiểu Điệp tỏ ra đáng thương.

"Không được mà Tiểu Điệp. A! Cô cô nhớ ra tối qua tam thúc con có đưa cho ta một bức thư, bây giờ cô cô đi đọc thư đã. Tiểu Điệp tự chơi đi, lát cô cô quay lại nhé." Hạ Tịnh Đình đánh trống lảng, nhanh chân xách váy chạy về phòng để tránh lại mềm lòng mà đồng ý thì nguy hiểm rồi.

Khi Hạ Tịnh Đình đi rồi Mộc Tuấn Phong mới lộ diện, hắn tựa vào cây nhìn Hạ Tịnh Đình rời đi cười khẽ.

"Thúc thúc xinh đẹp, thúc là ai vậy?" Tiểu Điệp ngước mặt lên hỏi Mộc Tuấn Phong.

"Xinh đẹp? Bé con à, thúc là nam nhân làm sao gọi xinh đẹp được." Mộc Tuấn Phong hơi ngạc nhiên vì không biết đứa trẻ này đã đến bên cạnh hắn từ bao giờ nhưng cũng ngồi xổm xuống cười trả lời.

"Cô cô nói thấy người đẹp thì cứ nói đẹp thôi. Nhưng thúc là ai? Tại sao lại ở đây?" Tiểu Điệp nghiêng đầu vẫn tiếp tục hỏi.

"Thúc là cô phụ tương lai của con đấy." Mộc Tuấn Phong nháy mắt cười.

"Cô phụ? Tiểu Điệp không thích cô phụ." Tiểu Điệp nhăn mặt nói.

"Tại sao Tiểu Điệp lại không thích?"

"Tiểu Điệp nghe mấy người Tiểu Thuý nói cô phụ là người sẽ cướp cô cô, không cho cô cô ở chung với Tiểu Điệp, cũng không cho Tiểu Điệp ngủ cùng cô cô. Cô phụ là người xấu." Tiểu Điệp càng nói mắt càng đỏ lên, biểu hiện như sắp khóc đến nơi.

Mộc Tuấn Phong đang bối rối chưa biết làm sao thì có một nha hoàn đi đến nên hắn nhanh chóng rời đi, trước khi đi Mộc Tuấn Phong lấy từ trong thắt lưng ra một mảnh ngọc nhỏ hình hồ điệp đeo cho Tiểu Điệp rồi xoa đầu bé nhỏ giọng nói:" Cô phụ không phải là cướp đâu, sau khi thành thân xong thì Tiểu Điệp có thể đến nhà ta chơi với cô cô mà. Được rồi, có người tìm con kìa cô phụ đi trước đây."

Mộc Tuấn Phong đi trở về đại sảnh, lúc đi ngang qua hòn giả sơn thì gặp gã sai vặt đang đưa một mảnh giấy cho Hạ Tịnh Đình. Hạ Tịnh Đình đọc xong thì đi ra ngoài bằng cửa sau. Mộc Tuấn Phong tò mò liền bám theo sau nàng.

Hạ Tịnh Đình đi theo chỉ dẫn được viết trong giấy nhanh chóng đến một con hẻm nhỏ. Đến nơi thì đã thấy Lâm Thế Bân đứng đợi ở đó.

"Tịnh Đình, muội đến rồi." Lâm Thế Bân nhìn Hạ Tịnh Đình cười.

"Lâm đại ca, huynh hẹn ta đến đây có chuyện gì không?" Hạ Tịnh Đình đi đến đối diện Lâm Thế Bân hỏi.

"Tịnh Đình, gả cho ta được không? Ta đã xin phụ thân để nạp nàng làm thiếp rồi, chỉ cần nàng gật đầu thôi. Tuy là thiếp nhưng địa vị của nàng sẽ không thua chủ mẫu đâu." Lâm Thế Bân không vòng vo trực tiếp nói ra, lời nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ giống như là ra lệnh cho đối phương vậy.

"Ha hả, Lâm đại ca huynh đang đùa sao? Không vui tí nào đâu." Hạ Tịnh Đình sau khi ngạc nhiên thì cười gượng hai tiếng xua tay nói.

"Ta nghiêm túc." Lâm Thế Bân ép sát Hạ Tịnh Đình vào tường nghiêm túc nói.

"Lâm Thế Bân, ta nói cho huynh biết. Ta trước giờ chỉ xem huynh là bạn thôi những cái khác ta chưa từng nghĩ đến." Hạ Tịnh Đình không cười nữa mà cũng nói một cách nghiêm túc.

"Gả cho ta có gì không tốt?"

"Ta thà làm thê tử của một người bình thường cũng không muốn làm thiếp của nhà giàu, huống chi ta không có tình cảm với huynh."

"Nàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu." Lâm Thế Bân tức giận nói.

"Huynh nhìn kỹ miệng ta nói chính là KHÔNG BAO GIỜ." Hạ Tịnh Đình định đi vòng qua Lâm Thế Bân để trở về nhưng lại bị lôi lại.

Lâm Thế Bân tức giận ép sát Hạ Tịnh Đình vào tường, một tay chống lên tường phía sau, một tay giữ chặt cổ tay Hạ Tịnh Đình không cho nàng rời đi.

"Nàng muốn cũng phải gả, không muốn cũng phải gả."

"Lâm Thế Bân, huynh bỏ ta ra. Ta đã có hôn ước rồi, huynh không thể ép buộc ta được đâu." Hạ Tịnh Đình cố thoát ra nhưng căn bản là yếu hơn Lâm Thế Bân nên chỉ tổ phí sức.

"Hôn ước! Tịnh Đình, nàng có thấy con đường này hôm nay thật yên tĩnh không?" Lâm Thế Bân nhếch miệng cười ghé vào tai Hạ Tịnh Đình nói nhỏ.

Hạ Tịnh Đình không hiểu tại sao Lâm Thế Bân lại đột nhiên đổi đề tài nhưng suy nghĩ một chút thì mặt nàng tái đi.

"Nàng đúng là thông minh. Chỉ cần nàng thất tiết thì cho dù là có hôn ước hay không cũng phải gả cho ta. Làm thiếp!" Lâm Thế Bân cười lớn, hai chữ cuối cùng hắn đặc biệt nhấn mạnh. Nhưng đột nhiên hắn bị kéo ra phía sau rồi bị đấm một cái vào mặt.

Mộc Tuấn Phong nhanh tay kéo Hạ Tịnh Đình ra phía sau mình, ngăn cách tầm nhìn của Lâm Thế Bân. Hạ Tịnh Đình ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, chỉ thấy một bóng lưng rất quen nhưng tạm thời nàng không nghĩ ra được là đã gặp ở đâu.

"Ngươi là ai? Không muốn chết thì cút." Lâm Thế Bân xoa má gằn giọng nói.

"Ta là vị hôn phu của cô nương này, ngươi nghĩ ta có thể để ngươi làm nhục nàng sao?" Mộc Tuấn Phong vẫn nắm tay Hạ Tịnh Đình mặt lạnh trả lời.

"Không biết sống chết." Lâm Thế Bân xông lên đánh nhau với Mộc Tuấn Phong.

Cả hai người đánh nhau không phân thắng bại, thấy thời gian không còn sớm nơi này lại nguy hiểm nên Hạ Tịnh Đình tìm được một gậy gỗ, lợi dụng Lâm Thế Bân lộ ra sơ hở nàng đánh mạnh vào gáy hắn khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Mộc Tuấn Phong dò hơi thở của Lâm Thế Bân sau đó đứng dậy nắm tay Hạ Tịnh Đình kéo đi.