"Đùng" Đột nhiên truyền đến một tiếng nổ khiến Khương Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ giật cả mình, nàng nhìn đống lửa, một đoạn trúc dài khoảng ngón tay trỏ đã bị ngọn lửa đốt cháy đen.

Khương Linh đứng dậy, lấy một khúc gỗ từ đống củi bên cạnh, khều cây trúc bị cháy ra khỏi đống lửa.

Nhìn vết nứt trên cây trúc, một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu Khương Linh.

"Đúng rồi! Có thể đổ một ít lưu hình và diêm tiêu vào trong ống trúc, như vậy vừa có thể phát ra lực nổ lớn lại không bắn lên người của người khác! Tại sao lại không nghĩ ra sớm hơn chứ!" Khương Linh chợt nhận ra.

"Chỉ có điều, muốn bảo quản hai thứ này cũng là chuyện rất phiền phức, chỉ có thể tìm một nơi thử nghiệm thực tế rồi mới mua được!" Khương Linh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không mở thương thành ra nữa.

Liếc nhìn bầu trời, Khương Linh cuối cùng cũng lặng lẽ đẩy cửa nhà ra, đi về phía hang nơi Bạch Phát Nương Nương ở.

Một lần nữa bước vào đây, Khương Linh đã mất đi sự lo lắng và hồi hộp lúc trước, nàng đứng ở cửa hang khẽ gọi nhỏ vào bên trong: "Là ta, Khương Thị, ta có thể đi vào hay không?"Sau khi được cho phép, Khương Linh thật cẩn thận vịn tường bước vào bên trong.

"Ta! " Khương Linh đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị nữ nhân tóc trắng ra hiệu im lặng.

Ánh mắt nàng ta chứa đầy sự cưng chiều nhìn hài tử đang ngủ ở bên cạnh, rồi lặng lẽ đứng dậy ra khỏi hang.

"Có chuyện gì?" Người nữ nhân tóc trắng vô cùng tò mò về sự xuất hiện của Khương Linh.

"Ta! Ta tạm thời đã nghĩ ra cách để phá hủy tảng đá lớn kia, nhưng! nhưng có lẽ ngươi và hài tử của ngươi sẽ không thể tiếp tục sống ở đây được nữa.

" Khương Linh vốn dĩ không muốn quấy rầy sự bình yên của hai mẫu tử, nhưng nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng những người vẻ mặt đầy đói khát mà đổi con lấy đồ ăn đầy sáng sợ này, khuôn mặt nàng đầy ý xin lỗi mà nói.

Sau khi nữ nhân tóc trắng nghe xong chỉ nhè nhẹ liếc nhìn hướng hang động rồi trả lời: "Ta có thể hứa với ngươi, nhưng có một điều kiện.

" Nói đến đây, nữ nhân tóc trắng rõ ràng nghẹn lại một chút.

Khương Linh nhìn về phía nữ nhân tóc trắng, dường như nhìn thấy hai hàng nước mắt xuất hiện trên khuôn mặt của nàng ta.

Khương Linh cũng không thúc giục nữ nhân tóc trắng nói tiếp.

Khoảng vài phút sau, nữ nhân tóc trắng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn Khương Linh nói: "Điều kiện là ngươi dẫn nó đi!"Khương Linh nghe xong liền cảm thấy ngạc nhiên, mở miệng muốn hỏi, nhưng ai ngờ nữ nhân tóc trắng lại xua tay rồi nói tiếp: "Có một số chuyện người đừng hỏi, cho dù ngươi hỏi ta cũng sẽ không trả lời, bây giờ ta không nói cho ngươi nghe đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại, ngươi đồng ý với điều kiện này, ta tự nhiên sẽ rời khỏi hang động.

" "Nhưng! Nhưng ngươi không hỏi ý kiến của nó sao? Mặc dù nhìn nó còn chưa lớn, nhưng dù gì cũng là người, nó cũng có năng lực tự suy nghĩ!" Khương Linh cắn môi nói.

"Không cần, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tự xử lý tốt, nếu ngươi không đồng ý, vậy thì mời đi cho!" Người nữ nhân tóc trắng nói xong liền quay đầu muốn đi về phía hang động.

Khương Linh không biết trong hồ lô của nữ nhân tóc trắng kia bán thuốc gì, nhưng nhìn dáng vẻ của nữ nhân tóc trắng kia không giống như đang nói dối, Khương Linh do dự nói: "Được, ta hứa với ngươi!" "Vậy được, ban ngày ngươi có thể đưa người đến đây, nhưng ngươi muốn làm gì với nó? Ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ xuất hiện một nam hài lớn như vậy đi?"Khi nữ nhân tóc trắng hỏi câu này, cơ thể nàng ta hơi run rẩy, Khương Linh cũng nghe ra được sự nghẹn ngào giọng nói của nữ nhân tóc trắng.

Nàng không chọc thủng nữ nhân tóc trắng, sau khi suy nghĩ một chút, nàng nói: "Nếu ngươi đã là Bạch Phát Nương Nương mà bọn họ nhận định, ta hoàn toàn có thể nói Bạch Phát Nương Nương báo mộng cho ta, ngày mai ta sẽ chỉ mang thôn trưởng tới, sau đó ta sẽ nói nhi tử của ngươi là tiểu tiên nhi, có nước, hoa màu sẽ không còn bị mất màu nữa, nuôi thêm nhi tử của ngươi cũng không phải là chuyện khó khăn gì cả.

""Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi một lát rồi quay trở lại!" Người nữ nhân tóc trắng dường như nghĩ ra điều gì đó, quay người bước vào trong hang.

.