Tuy nói trước đó có lời đồn rằng Khương thị đã khác trước kia, nhưng dù sao cũng là lời đồn nên rất nhiều người đều không để ở trong lòng, hôm nay nhìn thấy một màn này, quả thực khiến cho đám người lấy làm kinh hãi.

"Ngươi dám đánh ta?" Vương Vô Lại trợn mắt tròn xoe, nâng tay lên muốn đánh Khương Linh.

"Nào! Vương Vô Lại, ta cho ngươi biết, ngươi đánh chỗ này này!" Khương Linh chỉ vào đầu mình, chìa đầu tới.

"Dù sao mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, ngươi đầu tiên là đá đổ thùng nước nhà ta, ngươi vừa đánh vừa mắng nhi tử của ta, bây giờ ngươi không chỉ mở miệng nhục nhã ta, còn muốn ra tay đánh ta, nào, ngươi đánh chỗ này này! Ta muốn xem còn có vương pháp và thiên lý hay không!"Bị Khương Linh nói như vậy, Vương Vô Lại vốn dĩ muốn đánh Khương Linh liền dừng tay giữa không trung.

Tiếng nghị luận của người chung quanh cũng dần dần lớn lên.

"Cái tên Vương Vô Lại này thật là không biết xấu hổ, bắt nạt cô nhi quả mẫu là thứ gì!"“Đúng vậy đúng vậy, trước đó ta còn nghe nói đứa con kia của Vương Vô Lại - Vương Đại Cường ức hiếp Lục Diệu Kiệt này nữa đó!""Đúng đúng, ta cũng nghe nói, người lớn hiện tại còn ăn hiếp hài tử choai choai như thế cơ mà! ""Vương Vô Lại! Ngươi tính là một nam nhân hay sao? Ngươi xứng với cái thứ mọc ra phía dưới của ngươi sao! Ức hiếp cô nhi quả mẫu người ta thì ngươi tính là cái gì!"Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Vương Vô Lại ở trước mặt, Vương Vô Lại không sợ trời không sợ đất hiện tại cũng có chút bất an.

Hắn ta chẳng thể nghĩ tới Khương thị này vậy mà lại dùng loại biện pháp đánh đòn phủ đầu này, kéo hắn ta vào vũng bùn, hắn ta nhìn xem Khương thị trước mặt, lại nhìn ánh mắt tràn đầy căm phẫn của đám người.

Cuối cùng vẫn rút bàn tay dừng giữa không trung về, hắn ta hung tợn trừng Khương thị một cái, sau đó mắng: "Khương thị ngươi chờ đó cho ta, hai ta chưa xong đâu!"Nói xong Vương Vô Lại cúi thấp đầu, xám xịt rời khỏi giếng nước.

Khương Linh nhìn bóng lưng Vương Vô Lại biến mất, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng quả thật có chút xúc động, cũng may người chung quanh đã giải vây giúp nàng, bằng không nếu thật sự động thủ với Vương Vô Lại, chỉ sợ mình chưa chắc có thể đánh lại hắn ta.

Khương Linh nhìn thoáng qua Khương Diệu Kiệt trốn ở sau lưng, nhẹ giọng nói: "Diệu Kiệt, đi múc nước, chúng ta về nhà!"Sau đó Khương Linh đi đến trước mặt mọi người, khom người thật sâu nói với đám người: "Các vị, thúc bá thẩm, cám ơn các ngươi vừa rồi đã hỗ trợ!"Hành động kia của Khương Linh khiến đám người hơi kinh ngạc, tất cả đều dùng ánh mắt có chút khó hiểu đánh giá Khương Linh, ở trong mắt bọn họ,  Khương Linh nhu nhược bị người ức hiếp, mặc người chế nhạo tựa hồ đã biến mất không biết lúc nào!Mà giờ khắc này, Khương Linh đứng ở dưới ánh mặt trời vậy mà cho bọn họ một loại cảm giác vô cùng tự tin, loại cảm giác này hình như bọn họ không nhìn thấy ở trên người bất kì ai.

Sau khi về đến nhà, Khương Linh nhìn Khương Diệu Kiệt không nói một lời, nói ra: "Diệu Kiệt, con có gì muốn nói không?""Nương trừng phạt con đi, con sai rồi, con không nên đánh nhau với người ta!" Giọng điệu của Khương Diệu Kiệt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Khương Linh cũng âm thầm lấy làm kinh hãi!"Con không sai, tại sao ta phải trừng phạt con?" Khương Linh giả vờ giận nói.

"Cái gì?" Khương Diệu Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, bên trong ánh mắt đều là nghi hoặc.

"Con không sai, là trước đó bọn họ đã ăn hiếp con! Diệu Kiệt con nhớ kỹ, chúng ta không chủ động ức hiếp người khác, nhưng không thể bị người ức hiếp!" Khương Linh thản nhiên nói.

Trên mặt Khương Diệu Kiệt tỏ vẻ nghi hoặc cực sâu, Khương Linh chỉ là cười cười với cậu chứ không nói cái gì.

Đúng lúc này, trong đầu Khương Linh đột nhiên xẹt qua một hình ảnh, hình ảnh này lập tức giải thích tất cả nghi hoặc trong đầu của Khương Linh vừa rồi!"Thứ này chẳng lẽ là! " Khương Linh không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng dặn dò Khương Diệu Kiệt: "Diệu Kiệt, chăm sóc tốt muội muội, nương đi một chút sẽ trở lại!"Dứt lời Khương Linh vội vã đẩy đại môn bước nhanh về phía Đại Sơn.

.