Các bảo bối khó hiểu nhìn lão đại nhà mình,trong lòng suy nghĩ thử rốt cuộc thì lão đại muốn làm gì.

Tuấn Nhạc không để mọi người chờ quá lâu,ổn định được chỗ ngồi của mình,sau đó rất nhanh quăng luôn một quả bom cực kì lớn:

-Chúng ta là con của mấy người.

6 đại nam nhân nghe tin thì giật mình,sau đó quay ra nhìn chằm chằm nhau.Thật ra để mà nói thì các anh nghe tin này cũng không quá ngạc nhiên,nhìn vẻ ngoài của đám nhóc này thì ai cũng nhìn ra bọn họ là cha con,nhưng khi nghe từ Tuấn Nhạc nói ra thì không biết tại sao mà trong lòng họ nổi lên một tia...vui sướng.

Khác với 6 đại nam nhân,6 bảo bối khi nghe xong lời nói này của anh trai thì giật mình còn có cả hoang mang.6 bảo bối tròn mắt nhìn nhau,sau thì đồng loạt hướng về người vừa quăng bom,vẻ mặt mong chờ cần một lời giải thích.

Tuấn Nhạc nhìn phản ứng của mọi người,đúng như cậu nghĩ,đúng là có một dạng như vậy.

Cậu không trả lời ánh mắt của các em mà trực tiếp bỏ qua.Nhìn thấy Hàn Ngạo Thiên đang định hỏi gì đó thì cậu cắt lời:

-Mẹ của bọn con tên là Dương Uyển Nghi.

Dương Uyển Nghi.Cái tên này lập tức đánh thẳng vào trái tim của 6 người Hiên Viên Triệt.Tên của người con gái của bọn họ yêu,cũng bị chính bọn họ làm tổn thương,nay nhìn 7 đứa trẻ trước mặt trong lòng họ càng thêm đau xót.

Nhìn vào thì chắc chắn bọn nhỏ này là được cùng sinh ra,Uyển Nghi bảo bối của bọn họ,ngay từ nhỏ đã được cưng chìu,là trái tim nhỏ trong lòng bọn họ.Vậy mà trong lúc cô khổ cực sinh con,bọn họ lại hoàn toàn không biết gì,đã phải sinh 7 mà còn phải chăm sóc lẫn dạy dỗ bọn chúng.

Lòng đau như cắt,bọn người Hiên Viên Triệt cố nhịn,đem nó áp xuống.Từng người di chuyển đến trướcmặt các bảo bối có khuôn mặt giống mình.

Tuấn NHạc nhìn thấy nhiệm vụ của mình coi như cũng đã được hoàn thành,cậu im lặng ra hiệu cho Ngọc Thiến tiến về phía gần mình.Ngọc Thiến tuy rằng vẫn không hiểu được sự việc gì đang xảy ra nhưng cô bé vẫn rất nghe lời,leo xuống ghế,chạy đến gần Tuấn Nhạc.

Hiên Viên Triệt nhìn 2 đứa bé,trong lòng ấm áp hẳn lên.Đây là con anh a,là con anh với người anh yêu,nhìn 2 đứa trẻ 4 tuổi tuấn tú,đáng yêu,anh không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ đầu 2 nhóc.Khuôn mặt lười biếng nay lại thay bằng tràn ngập ôn nhu,hiền từ không khác gì một người cha,à mà anh chính là cha mà.

Tuấn Nhạc và Ngọc Thiến dưới sự vuốt ve của anh cả 2 đứa đều không nhịn được mà hiện lên vẻ mặt thỏa mãn.Bàn tay này thật lớn thật ấm áp,làm cho cả 2 đứa đều có cảm giác an toàn,sâu trong lòng một sự ỷ lại dâng lên.

Hiên Viên Triệt nhìn biểu cảm của hai đứa thì cười càng sâu hơn,anh đưa tay phải,khẽ phất một cái,cái ghế màu đen bay về phía anh.Anh nhẹ nhàng ngồi xuống,không do dự mà nhấc cả hai đứa nhỏ cho chúng ngồi lên lòng,yêu chiều sủng nịnh hỏi:

-2 con tên là gì?

Tuấn Nhạc và Ngọc Thiến nhìn nhau,sau đó cả hai đứa khẽ xoay người,nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu đỏ rượu,Tuấn Nhạc cười cười nói:

-Con là Dương Tuấn Nhạc.

Ngọc Thiến bám lấy cánh tay đang ôm mình,làm nũng:

-Người là papa của con sao?papa con là Ngọc Thiến.

Hiên Viên Triệt khẽ gật đầu với Ngọc Thiến,hai tay giang rộng ôm chặt 2 đứa nhóc,giọng mang một chút áy náy cùng đau lòng.

-Mấy năm nay để các con và mẹ phải chịu khổ rồi.

Hai đứa không nói gì,đưa tay nhỏ bé ôm lại anh,từ khóe mắt chảy ra 2 hàng nước mắt.Ngày này cuối cùng đã tới,ngày mà bọn họ có thể gặp và nhận lại papa của mình.

Bắc Thần Phong cùng với Nhật Minh nhìn chằm chằm nhau,trong mắt của hai người đều là bá đạo không chịu được.

Chỉ thấy cậu nhóc Nhật Minh,hùng hùng hổ hổ đứng lên ghế,cố cho bằng với Bắc Thần Phong để không giảm đi sự yếu thế của mình.Cậu nhóc khoanh tay trước ngực,bày ra bộ dáng hiên ngang,giọng nói non nớt mang theo vài phần kiêu ngạo không hợp tuổi:

-Ông là papa của tôi?

Bắc Thần Phong nhìn đứa nhỏ trước mặt,trong lòng mang theo một chút rối loạn.Đứa nhóc này là con của Uyển Nghi với anh,tất nhiên là anh rất yêu thương nó nhưng mà bày ra bộ dáng ta đây cùng với giọng điệu như vậy làm anh rất muốn đánh vào mông nó vài cái.

-Con tên là gì?

Dù rất muốn xông lên tét mấy phát vào cái mông của thằng nhóc này nhưng Bắc Thần Phong vẫn rất kiên nhẫn hỏi,sau này mà để người ta biết con của anh với người mình yêu mà ngay cả tên cũng không biết được chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi.Tuy rằng anh cũng sẽ không để ý nhưng anh lại không muốn đứa nhỏ bị tổn thương.

-Dương Nhật Minh.

Dương Nhật Minh...khẽ lẩm bẩm lại cái tên này,Bắc Thần Phong nở ra một nụ cười thỏa mãn,bá đạo bế thằng nhóc lên,đi về chiếc ghế đỏ của mình ngồi xuống,mặc cho thằng bé ở trong lòng giãy dụa.

Nhưng khi anh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của Nhật Minh,anh mới phát hiện được,thằng nhóc này đang khóc.Nhìn những giọt nước mắt kia,trong lòng anh vô cùng đau sót.Luống cuống lau đi nước mắt cho bé,anh mất tự nhiên nói:

-Sao con lại khóc?

-Tôi không có khóc.

Nhật Minh quật cường phủ nhận.

Bắc Thần Phong bất đắc dĩ cười,không khóc vậy tại sao trên mặt con nước mắt nhiều đến mức có thể lau mặt hả?

-Đừng khóc nữa.

Bắc Thần Phong không phải một người biết dỗ dành người khác,tính cách của anh rất bá đạo,thường thì cho dù lòng mình có như thế nào anh vẫn sẽ sử dụng giọng điệu sai bảo,nhưng đứng trước đứa bé này,đứa bé mà anh mới chỉ gặp chưa đầy 30p anh không thể sử dụng như vậy.

-Tại sao chứ?Tại sao ông lại bỏ rơi tôi cùng với mẹ?

Nghe câu an ủi của Bắc Thần Phong không biết tại làm sao mà trong lòng của Nhật Minh dâng lên một cỗ ủy khuất.

Bắc Thần Phong đứng người,trước câu hỏi của con trai anh có chút khó sử,không biết nên trả lời ra sao.Bắc Thần Phong không muốn Nhật Minh hiểu lầm nên vội vàng giải thích:

-Không phải,papa rất yêu mẹ con,trong vòng 4 năm qua papa vẫn đi tìm mẹ của com.Nhưng mẹ con như bốc hơi khỏi thế gian này vậy,pa pa không hề có một thông tin của mẹ con,thậm chí...còn không biết có con nữa.

Nhìn người đàn ông bá đạo trước mặt,Nhật Minh có chút buồn cười,vừa rồi cái người bá đạo bế cậu lên cùng với cái người mất tự nhiên,lúng túng giải thích trước mặt này dường như là hai người hoàn toàn khác.

Thấy con trai nhỏ không khóc mà đã mỉm cười lên,Bắc Thần Phong không che dấu mà thở phào một cái.Anh ôm bé vào lòng,Nhật Minh cũng đạp lại,vòng tay ôm lấy anh.Bắc Thần Phong yêu thương,vuốt nhẹ sau lưng bé:

-Xin lỗi con,tiểu Minh,sau này ta sẽ không để cho con hay mẹ ủy khuất nữa.

Bách Ảnh lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.Trên người cậu,hàn khí tỏa ra làm cho Hàn Ngạo Thiên giật mình.Nhưng rất nhanh chóng anh lấy lại tinh thần,cúi người xuống nhìn bé.

Hàn Ngạo THiên vứt bỏ sự lạnh lùng,ôn nhu nhìn bé nói:

-Ta là Hàn Ngạo Thiên,rất vui được gặp con.

-Dương Bách Ảnh.

Bách Ảnh rất bình tĩnh nói.Đối diện với cái người cha không biết từ đâu nhảy ra này,Bách Ảnh vẫn là có chút không tiếp nhận được.

Hai cha con cứ nhìn nhau một lúc như vậy,bầu không khí cũng vì sự im lặng mà trở nên quỷ dị.Cuối cùng vẫn là tiểu Bách Ảnh bỏ cuộc,cậu nhóc khẽ thở dài,dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của Hàn Ngạo Thiên,nói:

-Tôi..tôi..

Thấy cậu nhóc ấp úng,đáy mắt của Hàn Ngạo Thiên ý cười đậm lên.Bách Ảnh thấy vậy thì hừ nhẹ một tiếng sau đó quay đầu sang một bên,cố gắng tránh đi để anh không nhìn thấy rặng mây đỏ trên mặt cậu.

Hàn Ngạo Thiên bật cười,nhấc cậu nhóc lên,đặt vào trong lòng mình,anh vừa cười vừa nói:

-Con trai ngoan,mấy năm nay làm con ủy khuất rồi.

-Mẹ mới ủy khuất...-Bách Ảnh nói rất nhỏ.

Hàn Ngạo Thiên nghe thì khuôn mặt tối sầm lại,trong mắt là nồng đậm đau lòng:

-Thật xin lỗi,đã không thể ở bên con và mẹ trong thời gian qua.

Cậu nhóc lắc đầu,chủ động ôm lấy anh thật chặt.Hành động này khiến cho Hàn Ngạo Thiên ngây ngốc một lúc sau đó thì ngây ngô cười.

Ở trong lòng,Bách Ảnh rất phỉ nhổ người cha không có định lực này.

Ở bên kia,Thiên Dã mị mị đôi mắt,khẽ đánh giá người đàn ông mang tên cha này.TRong lòng cậu khẽ gật đầu hài lòng,người đàn ông này tư sắc cũng tốt,rất xứng đáng làm cha cậu,mỗi tội là không đẹp bằng cậu mà thôi.

-Là papa đi?ưm,cũng được,con chấm người làm pa pa con.

Cũng được sao?KHóe miệng Lam Thế Thần giật giật,con trai đáng yêu,con có biết cái cũng được của con có rất nhiều người theo đuổi không hả?Phải biết pa pa"cũng được"này chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gài đó biết không.

Nhìn bộ dạng quyến rũ người của cậu nhóc,Lam Thế Thần bất đắc dĩ lắc đầu,gì đây,bộ dáng này là di truyền từ ai hả?Rốt cuộc lại là bộ dáng nam nhân bại hoại thích quyến rũ con gái nhà lành?

Nếu như để Thiên Dã biết được suy nghĩ này của pa pa mình,chắc chắn cậu sẽ khinh thường mà nói cái bộ dáng này là di truyền ở pâp,mẹ xinh đẹp băng thanh ngọc khiết thì làm gì có.

-Con tên là Dương Thiên Dã,còn cha?

-Lam Thế Thần,nhóc con,ai dạy con làm ra mấy cái bộ dáng này hả?

-Không phải di truyền từ cha sao?

Thiên Dã rất ngây thơ bật lại.

Lam Thế Thần im lặng,cái này có tính là anh mang đá đập vào chân không hả?

Lam Thế Thần thở dài,bế nhóc Thiên Dã,cho nhóc ngồi trên đùi,lúc này hai cha con mới cởi bỏ bộ dáng quyến rũ người,Lam Thế Thần ân cần hỏi han:

-Mấy năm nay...mấy mẹ con...sống tốt chứ?

-Rất tốt ạ-Thiên Dã ngoan ngoãn trả lời lại.

Lam Thế Thần thở phào,sống tốt là được rồi.Nhìn đứa nhỏ ở trong lòng,anh đưa tay vuốt nhẹ đầu cậu nhóc:

-Từ nay ta sẽ bảo vệ mẹ con con.

Thiên Dã giật mình,câu nói này nghe như rất tùy ý nhưng lại đánh thẳng vào trong nội tâm của bé.Ngay từ nhỏ,bé đã rất khao khát tình thương của cha,thường ngày vì không muốn mẹ,bà trả các cô và các anh chị em lo lắng nên thường dựng ra vỏ bọc yêu nghiệt che mắt,chứ thực ra cho dù bé có mạnh mẽ như thế nào thì chung quy vẫn mãi mãi chỉ là một đứa nhóc 4 tuổi mà thôi.

Thiên Dã cười thật hạnh phúc,ôm chầm lấy anh,nhu thuận gật nhẹ một cái.

-papa~

Một tiếng pa pa ngọt ngào đánh dội vào tim Tôn Thiên Kỳ,nhìn đứa nhỏ khuôn mặt vô cùng manh trước mặt,tâm anh chợt mềm nhũn.

-Papa,bế tiểu Hạo có được không?

Cảnh Hạo giơ hai tay lên,khuôn mặt manh làm nũng trông cực kỳ đáng yêu.

Tôn Thiên Kỳ vô thức bế bé lên.Khi nhìn thấy khuôn mặt đắc ý cùng giảo hoạt,anh biết thằng nhóc này nhìn mặt giống cừu nhưng thật chất lại là một con sói chính hiệu.Vì vậy anh sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi nhỏ:

-Tiểu sói con,con tên là gì?

Thấy pa pa của mình nhận ra bản chất thật,Cảnh Hạo thè lưỡi một cái,khẽ xoa xoa cái mũi vừa bị pa pa nhéo,giọng nói non nớt mang theo một chút ngọt ngào:

-Con là Dương Cảnh Hạo.

-Cảnh Hạo,từ lần sau không được diễn trò trước mặt papa nghe chưa?

-không phải papa cũng rất thích sau?-Cảnh Hạo bĩu bĩu môi,nhỏ giọng nói.

-Con vừa nói gì?-Tôn Thiên Kỳ nhíu mày mang theo đe dọa.

-Dạ không có,papa người nghe lầm rồi.-Cảnh Hạo lắc đầu,hai tay nhỏ hua hua trước mặt biểu thị papa là ngài nghe lầm rồi.

-Thật vậy sao?-Tôn Thiên Kỳ nhíu mày,bộ dạng chính là ta không tin con.

-Đúng vậy,pa pa thân mến ngài phải tin tưởng con trai bảo bối nha.-Cảnh Hạo ra sức giải thích.

Hai cha con cứ như vậy rồi nhìn nhau cười lớn.

Chuyển sang cặp cha con cuối cùng.Tử Kỳ trên mặt mang theo một nụ cười ôn hòa,rất thân sĩ giới thiệu:

-Chào papa,con là Dương Tử Kỳ,năm nay 4 tuổi,là con trai của người.

Hách Liên Tiêu Dật rất hài lòng với bộ dáng này của con trai,quả thật bé rất giống anh,không chỉ khuôn mặt mà cả cái thân sĩ này nữa.

Anh mỉm cười,cầm tay nhỏ bé của bé,thành công nhận ra được bé có phần cũng ngắc nhưng vẫn duy trì được bộ dáng thân sĩ,anh kéo bé ra chỗ ngồi của mình,để bé ngồi trong lòng đối diện với anh:

-Ta gọi con là Tử Kỳ,có được không?

Tử Kỳ khẽ gật đầu.Hai cha con ngồi nói chuyện với nhau,chủ yếu là anh hỏi trong suốt thời gian qua mấy mẹ con sống như thế nào.Tử Kỳ cũng rất vui vẻ mà trả lời.

SAu khi mấy cha con đã nhận nhau xong,nhóm người Hiên Viên Triệt cũng có hỏi Dương Uyển Nghi ở đâu nhưng nhận lại chính là mấy bé cũng không biết.Các anh cũng chỉ có thể thở dài nhưng sau đó lại mau chóng lấy lại tinh thần,mấy nhóc bảo bối đang ở đây thì cô chắc chắn cũng sẽ mau đến gặp bọn họ mà thôi,hiện tại còn chưa phải vội,các anh đã đợi được 4 năm vậy thêm mấy ngày cũng không nhằm nhò gì.

Hiên Viên Triệt bây giờ mới nhớ tới tại sao các con lại có thể vào đây,anh hỏi Tuấn Nhạc đang ngồi trong lòng:

-Tuấn Nhạc tại sao các con lại ở đây?

Tuấn Nhạc cùng mấy anh em nhìn nhau sau đó cúi đầu kể lại cho mấy papa nhà mình.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Cách đó khá xa,tại sâu trong một hẻm núi.Trong hẻm núi hầu hết đều là xác chết của thực vật biến dị.Nhìn xung quanh tất cả đều một mảnh hoang tàn,cách chỗ đó,có một cô gái tóc đen dài tới thắt lưng,một đôi con ngươi xạnh như bầu trời,trên tay cô là một bé gái khoảng trừng 4,5 tuổi.Bé gái khuôn mặt tinh xảo đáng yêu,một mái tóc màu nâu dài được tết thành 2 bím và cố định bởi dây buộc tóc có gắn đá ruby hình mặt trăng.

Cô bé da mặt tái nhợt,cả người khá gầy,im lặng nằm trên tay của cô gái.Cô gái đứng trước một vách đá,tay trái nhanh chóng vẽ lên một vài ấn chú kì lạ.Ánh sáng từ ấn chú tỏa ra,vách đá mở ra một lối vào.Cô vừa đi vào,vừa nhìn cô bé đang nằm trong ngực:

-Nguyệt Băng cố lên con,mẹ sẽ cứu được con.