Tiêu Yêu Cảnh bùng nổ: “Họ Kiều kia, nhà ngươi nhất định là muốn nếm thử mùi vị lợi hại của cú đấm này!” Vừa nói tay vừa nắm lại thành quyền, dứ dứ vào mặt Kiều Khâm. Khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên không biết sống chết kia.

Kiều Khâm nhếch môi: “Cậu không sợ tên tuổi của mình bị huỷ trong tay cô ta sao? Tớ cảm thấy cô gái này không dễ theo đuổi đâu.”

Tiêu Yêu Cảnh không đáp, chỉ khinh khỉnh nhìn Kiều Khâm. Kiều Khâm khích bác: “Có dám cá cược không?”

Đồng chí Yêu Cảnh bị gợi lên tính háo thắng, liền đồng ý.

Trong lớp: “Gia Áo, trong vòng 10 phút mà em đã hắt hơi 26 lần rồi đấy! Bị cảm rồi hả?”

Thầy giáo già này là một người thầy rất tâm huyết với nghề, lại yêu thương học sinh. Tô Gia Áo là một học sinh ngoan hiền, đương nhiên thầy lại càng quan tâm hơn nữa.

Định nói không sao, nhưng mà nhớ tới ai chạm vào mình sẽ bị chảy máu mũi, kể cả khi đi nhờ xe của Yêu Cảnh cô còn không dám đụng vào cậu ta mà không có vải ngăn cách. Nhưng nếu nói vậy thì tình tiết tiếp theo chẳng phải thầy giáo sẽ dùng taykiểm tra trán cô sao? Làm thầy chảy máu nhập viện thì thật có lỗi với lương tâm!

”Dạ, có lẽ hơi sốt ạ. Xin phép thầy cho em lên phòng y tế!” Gia Áo làm bộ mỏi mệt. Chân bị trặc đi cà nhắc càng làm thầy tin tưởng học sinh của mình bị đau nặng rồi, dù không rõ bị sốt với chân cà nhắc có quan hệ gì với nhau hay không.

Thế là cả buổi học, Gia Áo đều làm tổ trong phòng y tế, đánh một giấc thật ngon. Bởi thường xuyên thức khuya lo việc của bang nên Gia Áo ngủ rất ít, vì vậy đối với cô mà nói, có thời gian rảnh liền ngủ!

”Con về rồi ạ!” Gia Áo mở cửa, như thường lệ hét to thông báo cho cả nhà.

Hôm nay Thuần Khanh rất ngoan ngoãn ở nhà, không chạy đi chạy lại đưa đón gì đó nữa, thấy cô về liền ra đón.

”Thê quân, em về rồi đấy à?”

Từ ngày Thuần Khanh đến đây, mẹ không chào hỏi Gia Áo bằng phương thức đặc biệt là vũ lực nữa. Coca trong tủ lạnh thì được thay bằng đủ thứ canh giải nhiệt bổ dưỡng. Đây chính là cảm giác ấm áp khi về nhà sao?

”Thê quân à, lau mồ hôi trước đi, anh sẽ lập tức lấy thảo dược bổ máu cho em massage chân.”

Cái gì mà massage chân, anh biết cô bị trặc? À, quên mất, Thuần Khanh dù không xuất hiện nhưng luôn ẩn nấp để có thể từ xa theo dõi Gia Áo cơ mà. Thật là làm người khác đau lòng.

”Anh đi theo em?”

Biết không giấu được thê quân có giác quan sắc bén, Thuần Khanh cúi đầu nhận tội.

”Đã bảo trời nóng mà. Nếu anh không muốn thì cứ nói, không cần thoả hiệp rồi lại âm thầm làm sau lưng như thế.” Gia Áo mắng, nhưng lại nghĩ, có phải bản thân hơi nặng lời rồi hay không?

Đúng là vậy thật, Quý Thuần Khanh hai mắt rưng rưng, môi mím lại, bộ dáng như sắp khóc tới nơi. Nhưng lại quật cường không để nước mắt chảy xuống, lí nhí xin lỗi.

Gia Áo thở dài. Anh như thế này làm sao em nỡ trách mắng tiếp đây? Hình như anh biết được cô rất dễ mềm lòng trước bộ dáng đáng thương hề hề của mình nên dùng nó để áp chế cô nhỉ?

”Sau này có việc gì cứ nói với em, chúng ta cùng giải quyết, có được không?”

“...” gật đầu.

”Không được giấu em, cũng không được tự ôm phiền muộn vào lòng.”

“...” gật gật.

”Không trách anh đâu, đừng buồn nữa.”

“...” cúi đầu, đỏ mặt.

Ôi trời, hỡi các fan của Thuần Khanh thân yêu, bổn tiểu thư không nhịn được nữa rồi, đáng yêu quá đi, bổn tiểu thư phạm tội đây!

Nghĩ vậy, Tô Gia Áo rướn người, đặt lên má của Thuần Khanh một nụ hôn nhẹ. Làn da của cậu non mềm như một chất gây nghiện, nếu như không chỉ là hôn...

Tô.Gia.Áo, mày nghĩ đi đâu vậy? Không được có những suy nghĩ thiếu thuần khiết đó với nam thần nghe chưa? Dù sao thì trước sau cũng...hic hic, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!

Đúng lúc này, chuông cửa truyền tới, người giao hàng giao cho cô một bó hoa. Gia Áo lấy bưu thiếp ra đọc: “Gửi Tô Gia Áo: tớ cũng muốn có một chiếc áo bông nhỏ ấm áp!” Phụt, Gia Áo không nhịn được phì cười, tên này, ấu trĩ quá thể.

Nhưng mà có người không vui được!

Sau khi đọc tấm bưu thiếp, mặt Thuần Khanh đen lại như trong dự định, vòng tay trước ngực, thốt ra một câu: “Tiểu yêu tinh? Lấy đâu ra bó hoa nhìn xấu thế không biết.”

Lạy chúa, con không thể chống cự trước vẻ phụng phịu đáng yêu của Thuần Khanh đâu, ngài dằn vặt con mãi thế! Bó hồng nhung to đỏ thắm, cánh hoa còn vương những giọt nước long lanh tròn vo như ngọc, cành lá xanh tốt được tỉa tót cẩn thận phụ hoạ hoàn mỹ cho vẻ đẹp của hoa. Ấy vậy mà bị chê xấu! Gia Áo lại cười cười nhìn Thuần Khanh đầy ẩn ý.

Thấy nụ cười của Gia Áo, mặt Thuần Khanh càng đen hơn, sau đó giật lấy bó hoa trên tay Gia Áo, ném nhanh - gọn - chuẩn, bó hồng bay cái vèo, đáp ngay thùng rác.

Sau đó anh bỏ vào phòng, đóng sập cửa cái rầm.