rần Duyên đang sung sướng ngồi đếm từng giây trong lớp học thì bị cô giáo thân yêu gõ một cái vào đầu. Khuôn mặt từ chế độ stand by chuyển sang log off một cách nhanh chóng. Cô giáo mặt đầy sát khí nhìn về phía cái đồng hồ bấm giờ của cô rồi khẽ nhếch môi.

“ Duyên, hôm nay em tới số rồi. “

Đoàng...đoàng..

Mùi thuốc súng lan dần trong không khí khiến cho đôi tay nhỏ bé của Duyên khẽ run run. Đợt này thì cô toi thật rồi, năm nay cuối cấp rồi nên mới tranh thủ xả hơi ai biết được lại bị rơi vào tầm ngắm của cô Triệu chứ?

Nhắc đến cô Triệu là phải nói đến chuyện vào đầu tháng 9 vừa rồi, nhà trường đột nhiên thay đổi giáo viên thành một loạt những mỹ nam mỹ nữ. Ai mà biết được, thầy cô đầy thiện cảm trong ngày khai giảng luôn hiền hòa ấy lại là cáo già một loạt chứ? Lại nói đến, lớp 12A8 đúng là quá may mắn đi. Ai đời vớ ngay được cô giáo chủ nhiễm là mỹ nữ, lại còn là mỹ nữ khoa Sử. Thế là xong phim. Toàn lớp chuẩn bị tinh thần... trảm.

Ngày đầu vào lớp, cô gọi cả lớp lên kiểm tra liền ba tiết. Đương nhiên là, trừ lớp trưởng còn biết hai ba dấu mốc còn lại là cả một lũ mù Sử...không, cô bảo phải nói là mù Lịch Sử. Vậy nên mới có chuyện hi hữu xảy ra với lớp 12A8, cả lớp ngồi ngoài sân trường ôn Sử.

Mà ôn cái gì?? Đương nhiên là ôn Sử từ ngày chập chững vào lớp 5 rồi. Thử tưởng tượng mà xem, cả mấy chục đứa cao ngồng lớn tướng lại cầm theo quyển sách Sử của lớp 5 vừa lầm rầm ôn bài vừa ngơ ngơ thì chắc hẳn ai cũng nghĩ mới từ trại Châu Quỳ mà ra hết.

Quay trở lại, Duyên được cô giáo chủ nhiệm dễ gần mời lên phòng giáo viên. Người ta hay gọi là mời lên uống nước chè thì phải. Nhưng mà đương nhiên là chả có nước chè đâu mà cho mấy vị uống. Duyên đứng trước mặt bị cô xả cho một trận nhớ đời vì cái tội tranh thủ liếc ngang liếc dọc.

Ôi, đời mệt mỏi ghê. Sau khi bị mắng thì bạn lớp trưởng đã nhanh nhảu chạy đến cứu nguy cho cô. Đương nhiên là phải cứu rồi, bạn thân từ hồi mặc quần xà lỏn mà lại không đến thì đúng là phải hỏi lại ông mặt trời nha.

“ Này, chú bị cô Triệu sỉ vả có vui không? “ – mặt lớp trưởng đầy tò mò và hớn hở. Hừm, đây gọi là cười trên nỗi đau của một con người.

“ Đương nhiên là không vui rồi.” – Duyên trả lời rồi tranh thủ đấm một phát về phía bạn thân. – “ mà chú cũng ghê gớm nhỉ? Không quan tâm anh có bị phạt không lại dám bảo có vui không. Được lắm. Vụ này thì anh lột da chú..Đứng lại..”

“ Còn lâu...ý...đứng lại để bị ăn đòn à...ngu gì..” – lớp trưởng vừa thở không ra hơi vừa cố chạy nhanh tránh tình trạng để bị con bò điên đằng sau đuổi tới thì chỉ có mà tan xác.

“ Ái dà, dạo này cũng khôn quá nhỉ?” – Duyên cau mày – “để anh bắt được thì chú cứ xác định đi nhé!”

“ Dừng..dừng..rồi..em xin lỗi đại ca..tha em..mệt quá”

“ Ờ, nhưng mà anh không muốn tha cho chú đấy.”

“ Thôi thôi, em mời đại ca đi ăn cháo trai nhé. OK!”

“ Cháo trai hử?... Ừ, được. Đến quán bà Hoa đi.” – Duyên cười cười.

Hai chiếc xe đạp đỗ xịch trước cửa một quán hàng rong trên vỉa hè. Bà Hoa liếc về phía trước rồi khẽ mỉm cười.

“ U~” – hai đứa toét miệng ra ngồi xuống ghế nhựa – “ hai bát như bình thường ạ!”

“ Ừ, thế hai đứa hôm nay tan học sớm à?”

“ Dạ, tụi con được về sớm.”

“ Đợi u một chút. Có ngay đây.”

Trong lòng chờ đợi cháo, hai đứa ngồi tán dóc đủ kiểu rồi thử ôn lại bài lịch sử cô giáo đã giảng trên lớp. Nhưng mà, chữ thầy trả thầy, chữ cô trả cô mà thôi. Cả lớp hầu như đều lo lắng vì tuần sau có bài kiểm tra môn Sử của cô giáo chủ nhiệm. Không biết liệu có đứa nào lọt lưới không.

Người ngoài mà nhìn vào cứ tưởng lớp A8 chăm chỉ lắm nhưng thực chất là đang học đối phó mà thôi. Đây là một chiêu không mới nhưng lúc nào cũng được áp dụng. Ôi, đời học sinh thật là nhiều chông gai.

“ Cháo đây rồi. Hai đứa mau ăn đi kẻo nguội.”

“ Vâng, đói quá u ơi! hahaha”

“ Ơ, Duyên..Duyên..mày làm sao vậy? Duyên...nghe tao nói không? Duyên...mày sao thế? Sao chân tay lạnh ngắt như vậy? Duyên...”

“...” – Duyên nghe thấy tiếng nhỏ lớp trưởng gọi, cô muốn đáp lại nhưng cơ thể nó cứ mềm nhũn ra. Cô muốn trả lời nhưng lại phát hiện cô không thể nói được. Chuyện gì đang xảy ra.. Đầu cô đau quá.

Tất cả cơ thể như muốn nổ tung lên vậy. Thật khó chịu. Cô không nhìn thấy gì nữa. Mọi thứ dường như quay cuồng. Tiếng gọi của nhỏ bạn càng ngày càng xa, cô hình như còn nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Nhưng mà, chuyện gì đây? Tại sao cơ thể của cô đột nhiên lại nhẹ bẫng đi rồi? Hình như cô vừa thoát ra khỏi cái gì đó. Suy nghĩ của Duyên trở nên chậm dần rồi cô từ từ ngất đi.