Nhìn Nguyên nương khẩn, cùng ánh mắt nóng bỏng của trung niên nữ nhân kia, nhị nương cố ý làm bộ làm ra dáng vẻ khổ sở, quay về trung niên nữ nhân đau xót nói: "Được rồi, ta đáp ứng."

Nghe nhị nương đáp ứng, trong mắt người trung niên nữ kia lóe sáng, mà Nguyên nương nghe được nhị nương đáp ứng, nhìn nhị nương vừa có cảm kích, lại có xấu hổ.

Cái người trung niên nữ nhân kia nhìn thấy nhị nương dáng vẻ đau xót, làm cho nàng có chút không đành lòng, vội vàng nói: "Ta ngày hôm nay liền đi huyện nha, đem đơn kiện rút lại, các ngươi cũng yên lòng đi."

Nhị nương cũng không hàm hồ, lúc này đem phương thức chế tác lương viết xuống, giao cho trung niên nữ nhân, có tin mừng trung niên nữ nhân cũng không lại bày sắc mặt cho nhị nương các nàng nhìn, sự tình giải quyết, nhị nương các nàng liền cáo từ.

Nhị nương các nàng giải quyết mỗi một nhà, làm cho các nàng nhận thỏa thuận, chứng minh chuyện này đã hiểu rõ, sau đó không thể lấy chuyện này ra nói nữa.

Ra khỏi nhà trung niên nữ nhân, Nguyên nương nhìn nhị nương cảm kích nói: "Nhị nương, lần này đại tỷ lại nợ ngươi một lần, ai, cái gì cũng đừng nói, sau này nếu như có chuyện gì cần phải nhờ tới đại tỷ, đại tỷ nhất định không chút do dự, " nhìn Nguyên nương chân thành, Nhị nương cũng mỉm cười nói: "Vậy cũng coi như xong rồi, sau này nếu là có chuyện gì cần nhờ đại tỷ hỗ trợ, ta nhất định không khách khí, " nghe nhị nương đáp ứng, Nguyên nương trong lòng dễ chịu hơn khá nhiều.

Nhị nương cũng biết Nguyên nương trong lòng hổ thẹn, nói như vậy cũng làm cho Nguyên nương trong lòng dễ chịu một chút

Tiếp đó, nhị nương đi bái phỏng mấy nhà nữa, nhị nương đều lấy cớ trong nhà không có tiền, muốn dùng phương thức chế tác lương da để bồi thường.

Các nàng đều biết lương da là một cách kiếm được nhiều tiền, hiện tại nhị nương dĩ nhiên đồng ý lấy ra làm làm bồi thường, những người này vốn là mê tít mắt nhị nương các nàng bán lương da, thế nhưng bất đắc dĩ, không có ai làm theo được.

Lần này không nghĩ tới nhị nương lại chủ động đem phương thức lấy ra, các nàng đương nhiên là cầu cũng không được, liền dồn dập đáp ứng,

Đến đây, sự tình của Trương Tiểu Thúy mới xem như là giải quyết, nhị nương vốn định phương thức cho một nhà cũng là cho, nên không ngại cho thêm mấy nhà, còn thiếu bồi một ít tiền bạc.

Nguyên nương sáng sớm sau lập tức đên huyện nha đón Trương Tiểu Thúy về nhà,

Thời điểm Nguyên nương nhìn thấy Trương Tiểu Thúy, quả thực không thể tin được vào mắt của chính mình, nam nhân trước mắt mặt mày ngốc nghếch, hai mắt vô thần, tóc ngổn ngang, trên mặt tạng loạn bất kham, y phục trên người cũng rách nát không nhìn ra dáng dấp lúc trước, đi vào còn có thể ngửi thấy trên người phát sinh một loại mùi hôi thối, khiến người tamuốn buồn nôn.

Nguyên nương để ngục tốt mở cửa, đi tới bên cạnh Trương Tiểu Thúy, lắc vai hắn, dùng sức quơ quơ "Tiểu Thúy, Tiểu Thúy, " âm thanh có chút lo lắng.

Trương Tiểu Thúy lúc này mới xem như là tỉnh hồn lại, nhìn thấy Nguyên nương ánh mắt liền sáng lên, sau đó, chăm chú cầm lấy quần áo Nguyên nương, bắt đầu khóc lớn tiếng tố: "Ai nha, ngươi làm sao mới đến a, ta sắp chết tại nơi này rồi, ô ô, các nàng cho ta ăn sưu này nọ, còn nói ta hại người chết, muốn ta bị chém đầu, doạ chết ta rồi..."

Nguyên nương bị hắn lôi, nghe hắn nói bên trong lao ngục không được đãi ngộ tốt, càng nói, Nguyên nương nhìn thấy sắc mặt ngục tốt càng không được (hừ, không biết điều), nên dụ dỗ Trương Tiểu Thúy để hắn đừng khóc.

"Ai nha, ngươi nhanh lên một chút đem ta ra ngoài đi, nơi này thật không phải để cho người ở, ta không muốn ở lại đây, ô ô..."

Nguyên nương bị Trương Tiểu Thúy khóc phiền, liền trầm giọng nói: "Được rồi, đừng khóc, ta đến chính là muốn dẫn ngươi về nhà, chuyện của ngươi đã được giải quyết. "

Trương Tiểu Thúy vốn là khóc la dữ dội, lập tức im bặt đi, trong mắt rưng rưng nhìn Nguyên nương không xác định hỏi: "Thật sự, ta có thể trở về nhà? " ngày hôm nay có thể về nhà, Trương Tiểu Thúy là thật không có nghĩ đến, hắn vốn là nghĩ Nguyên nương tới xemhắn một chút, không nghĩ tới xác thực dẫn hắn về nhà.

Kinh hỉ trong nháy mắt tràn ngập tâm Trương Tiểu Thúy, khóc cũng không khóc, lôi Nguyên nương đi ra ngoài "Đi, đi, đi mau, chúng ta về nhà. "

Nguyên nương thấy Trương Tiểu Thúy như vậy, trong lòng cũng không phải không đau lòng, dù sao cũng là phu lang của mình, vì mình sinh con dưỡng cái, sinh hoạt nhiều năm như vậy, trong lòng cũng vẫn có cảm tình.

Trương Tiểu Thúy đến cửa thôn, người trong thôn đều đến xem trò vui, các nàng vừa nhìn thấy Trương Tiểu Thúy lôi thôi lếch thếch trở về, liền bắt đầu cười, để người luôn luôn hung hăng như Trương Tiểu Thúy cũng bị xấu hổ.

Đặc biệt bên trong lời nói còn cảnh cáo Trương Tiểu Thúy để hắn sau này lại không thể làm chuyện như vậy, nếu không sẽ đuổi hắn khỏi thôn làm Trương Tiểu Thúy sợ đến gấp trở về.

Rốt cục về đến nhà, Trương Tiểu Khê hài tử nhìn thấy Trương Tiểu Thúy như vậy cũng không ghét bỏ, ôm khóc thời gian rất lâu Trương Tiểu Thúy mới đi rửa mặt, thay quần áo sạch.

Buổi tối Nguyên nương mang theo Trương Tiểu Thúy đến nhà nhị nương nói cám ơn, ở nhà Nguyên nương đã nói cho Trương Tiểu Thúy, là nhị nương là bỏ tiền bỏ phương thức ra mới đem hắn cứu ra, Nguyên nương bản ý vốn định là để Trương Tiểu Thúy đối với nhị nương tốt một chút, có chút hổ thẹn.

Thế nhưng Trương Tiểu Thúy lại không phải nghĩ như vậy, Trương Tiểu Thúy cho rằng cũng là bởi vì nhị nương chế ra cái gì lương da mới hại bản thân tiến vào lao ngục, cho nên hắn hiện tại nhưng rất hận nhị nương, (cái tư duy gì đây?)

Nhưng là nhìn thê chủ mình đối với nhị nương cảm kích như vậy, Trương Tiểu Thúy mặc dù bất mãn, thế nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra.

Nguyên nương mang theo Trương Tiểu Thúy nói cám ơn nhị nương, Trương Tiểu Thúy gương mặt lạnh lùng, quay về nhị nương thi lễ, đông cứng nói: "Đa tạ nhị muội, " nhị nương xem Trương Tiểu Thúy rõ ràng là không biết phân biệt.

Nhị nương tuy rằng trong lòng không cao hứng, thế nhưng cũng không nói gì? Vốn là cứu Trương Tiểu Thúy chính là vì Nguyên nương.

Lưu Lam nhìn thấy Trương Tiểu Thúy rõ ràng là dáng vẻ không chân thành, cũng không vui vẻ, muội muội mình vì cứu hắn, đem phương thức chế tác nộp ra, hiện tại cứu được người, một điểm cảm kích cũng không có, thật là khiến người ta nhìn không thuận.

Nguyên nương cũng nhìn thấy Trương Tiểu Thúy lộ ra vẻ mặt không cao hứng, sầm mặt lại, muộn thanh nói: "Ngươi xem ngươi giống kiểu gì, còn không đi về nhà cho ta. "

Trương Tiểu Thúy không dám phản bác Nguyên nương, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi về nhà, sau đó Nguyên nương lại hướng về nhị nương áy náy nói: "Nhị nương a, anh rể ngươi đều như vậy, ngươi chớ cùng hắn tính toán. "

Nhị nương cũng cười nói: "Không có chuyện gì, " Trương Tiểu Thúy là người như vậy, không đáng để tức giận, nhị nương mới sẽ không hao hơi với hạng người này.

Buổi tối cơm nước xong, nhị nương để Lý Thanh cùng Lưu Lam ngồi vào viện tử lý, thương lượng một chút sắp tới phải làm gì? Lương da là không thể bán, hiện tại trên trấn xuất hiện thật nhiều người bán lương da, lương da hiện tại đã rơi xuống hai đồng tiền, căn bản rất khó kiếm được tiền.

Gọi Lý Thanh cùng Lưu Lam, muốn nghe ý kiến hai người một chút, thế nhưng hai nam nhân đều cười nói để nhị nương quyết định là tốt rồi, tiểu Ngôn Nhi cũng cao hứng chạy đến bên người nhị nương cười nói với nhị nương "Ngôn Nhi tin tưởng nương, nương là tốt nhất. " Thần Dương cũng một mặt tín nhiệm nhìn mình.

Nhị nương vừa nhìn hai người kia là không hi vọng, Tam nương còn chưa có trở lại, hiện tại không thể làm gì khác hơn là dựa vào chính mình.