Đến canh ba Kỷ Hiểu Lam mới về tới phủ, Mạc Sầu kiên nhẫn ngồi chờ để đưa tận tay gói đồ cho ông. Về phần Tử Vi, mặc cho Mai Hoa Tương Diệp ngăn cản thế nào thì nàng cũng nhất quyết không ngủ chống mắt chờ đợi Hồng Lâu Mộng xuất hiện. Khuyên nhủ không được tiểu thư cứng đầu nhà mình bất đắc dĩ Mai Hoa Tương Diệp lẫn Kim Tỏa cũng phải chờ cùng với nàng. Tiểu Nguyệt thấy mọi người không ngủ nếu mình nàng ngủ thì thật chẳng có ý nghĩa liền không về phòng mà ôm bàn ngoài khách đường ngủ gật.

Kỷ đại học sĩ vừa về đến phủ thấy một phòng nữ nhân đều nhìn chằm chặp vào mình, ông không khỏi giật mình bước lùi mấy bước, Mạc Sầu vội chạy ra kéo Kỷ Hiểu Lam vào, đang muốn kể về chuyện gói đồ thì Tử Vi bộ dáng tươi tỉnh vô cùng không biết từ đâu nhảy ra sáp lại chỗ Kỷ gia gia của nàng thủ thỉ: “Kỷ gia gia a~ tối hôm nay có một nữ nhân đến tặng đồ cho người đó, chắc hẳn là một quyển sách, con thay người đọc trước xem đây có phải là sách hay không nhé!” – nói xong cũng không đợi Kỷ Hiểu Lam phản ứng đã đem gói đồ mở ra, bên trong hiển nhiên là bản thảo Hồng Lâu Mộng, Tử Vi gần như si mê nhìm chằm chằm chậm chạp không dám động vào, có cảm giác trân quý vô cùng.

- Đây là cái gì đây? – Kỷ Hiểu Lam đã phản ứng, hít một hơi thuốc, tùy tiện rút một quyển ra.

- Kỷ gia gia, người không tôn trọng tác giả. – Tử Vi trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Lam, đây là bản thảo Hồng Lâu Mộng nguyên bản do tự tay Tào Tuyết Cần viết đấy, ở hiện đại là báu vật vô giá đấy, sao Kỷ gia gia người có thể tùy tiện cầm như vậy được, vạn nhất làm hỏng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ đó. Tử Vi kích động đến nỗi tư duy không kịp hoạt động mà quên rằng đây là cổ đại. Ở hiện đại Hồng Lâu Mộng là quốc bảo nhưng ở Thanh triều này thì có khi cái tẩu cũ kĩ của Kỷ Hiểu Lam còn quý giá hơn.

Kỷ Hiểu Lam khó chịu, đại học sĩ như ông còn không bằng mấy tờ giấy này ư, ông thật sự muốn xem đây là thứ gì mà Tử Vi lại xem trọng đến vậy. Tùy ý mở ra mấy trang, nhìn sơ qua một tí sau đó bỗng chốc mắt lại dán chặt vào từng dòng chữ, si ngốc nhìn bản thảo đến bất động.

Tử Vi thấy mục đích đạt được, Kỷ gia gia nhận biết được sách quý rồi, nàng cười trộm lén rút ra một quyển sách chạy lại chỗ ghế dựa ngả người say sưa đọc. Tuy rằng đã đọc qua Hồng Lâu Mộng rồi nhưng nó là tứ đại kỳ thư của Trung Hoa mà, xem bao nhiêu lần vẫn không thấy chán huống chi đây là bản thảo viết tay đấy, phải hảo hảo xem kỹ bốn mươi hồi cuối mới được.

Mạc Sầu vốn định nhắn lại lời của Hương Vân nhưng nhìn thấy một lớn một nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm vào tập sách mà không chịu để ý đến ai liền tạm thờ từ bỏ. Tử Vi cùng Kỷ tiên sinh tính tình thật giống như chả trách lại hợp ý đến như vậy, Mạc Sầu nhìn nhìn hai người mỉm cười đi chỉnh đèn sáng một chút.

Ngày tiếp theo Tử Vi tỉnh lại phát hiện nàng đang nằm trên giường của mình, Tương Diệp đang ngồi bên giường nàng thêu hoa, lâu lâu lại giúp nàng dịch dịch góc chăn.

- Bây giờ đã là giờ nào rồi – Tử Vi hắng giọng hỏi.

- Tiểu thư, người tỉnh, đồ ăn đã được hâm nóng rồi – Tương Diệp vội trả lời – Đã là giữa trưa rồi, đêm qua tiểu thư đọc sách say sưa thế nào cũng không chịu ngủ, cuối cùng lại không chống đỡ được ngủ gục luôn trên ghế, là cha ta ôm tiểu thư về phòng đấy.”

- Phải không? – Tử Vi mơ hồ nhớ được hôm qua nàng xem Hồng Lâu Mộng, càng đọc càng kích dộng nhưng khi đọc đến hồi thứ ba mươi bốn thì không chống đỡ được gục xuống.

- Tiểu thư, đứng dậy nào, người yên tâm đi, Kỷ tiên sinh đã cùng Yiểu Nguyệt đi lấy bản thảo, một chút nữa là có thể xem được, nhưng mà tiểu thư phải nhớ lời nô tì không được đừng như tối qua nằng nặc cướp sách của Kỷ tiên sinh đó.” – Tương Diệp thấy bộ dạng hấp tấp của Tử Vi thì hiểu ý, cười khuyên.

Tử Vi nhãn tình sáng lên, nhanh nhẹn đứng dậy để Tương Diệp giúp nàng mặc xiêm áo, lúc này nàng mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội hỏi: “Kỷ gia gia bọn họ đi nơi nào để lấy bản thảo vậy?” – Tào Tuyết Cần chắc hẳn đã mất, mà Hương Vân kia không nói địa chỉ của nàng ta cho bọn họ mà.

- Nô tì nghe nói là đi Hương Sơn Hoàng Diệp thôn tìm vị cô nương tên là Tào Tuyết Cần. – Kim Tỏa vừa bưng đồ ăn nóng hầm hập tiến vào vừa nhanh chóng giải đap thắc mắc cho Tử Vi.

Tào Tuyết Cần, cô nương???? Tử Vi khóe miệng co rút, nàng suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra tình tiết nào trong phim nữa, cứ như vậy liền buồn tha cảm giác kỳ quái lúc nãy, dù sao Kỷ Hiểu Lam bọn họ vui vẻ tự nhiên đi tìm người như thế chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Tử Vi nghĩ xong thì cao hứng cầm đũa bắt đầu dùng bữa, đột nhiên Tiểu Nguyệt mở cổng nhảy vào sân kêu ta, tiên sinh bị Phúc Khang An nói là dư nghiệt của phản đảng bắt đi rồi.

Tử Vi cả kinh, đũa đang trên tay rơi xuống sàn, tuy rằng nàng biết Kỷ Hiểu Lam chắc chắn sẽ bình an vô sự nhưng vẫn thấy vô cùng lo lắng. Ở cổ đại này cái tội danh gọi là dư nghiệt của phản đảng không thể đùa giỡn được, nàng vội chạy ra cửa theo hương Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt, mà Tương Diệp Kim Tỏa cả hai cái gì cũng không hiểu rõ lắm nên càng lo lắng hơn vội vàng theo phía sau tiểu thư nhà mình.

Viện ngoài sớm đã loạn thành một đoàn, Mạc Sầu một bên tự trách, Tiểu Nguyệt đi qua đi lại, Mai Hoa cùng Tề thúc cũng ở một bên lo lắng mà không thể làm được gì.

- Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, tại sao gia gia lại bị bắt đi? – Tử Vi bước lên trước giữ Tiểu Nguyệt lại hỏi.

- Tử Vi, muội không biết đâu, chắc hẳn nữ nhân hôm qua và Phúc Khang An là một bọn, đám người đó hợp nhau hãm hại tiên sinh, nói Hồng Lâu Mộng kia là phản thư.” – Tiểu Nguyệt gấp đến độ tức giận đầu đầy mồ hôi.

Hồng Lâu Mộng, phản thư! Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, trong lịch sử Thanh triều này có một giai đoạn Hồng Lâu Mộng bị định là phản thư, phàn là những người giấu giếm, sao chép khắc ấn hay tiêu thụ đều bị xử tội như nhau vì thế Hồng Lâu Mộng lưu truyền trong dân gian đều là bản viết tay khiến chó các phiên bản của nó không đồng nhất, gây nên sự thất lạc của bốn mươi hồi cuối tác phẩm kinh điển này khiến Tử Vi nàng hối tiếc không thôi a~ Bất quá chuyện này chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâum Kỷ Hiểu Lam gia gia có thể nói rằng chưa nghe nói chuyện này Càn Long lại là người bao dung cho ông chắc hẳn mọi chuyện sẽ tốt thôi. Huống hồ nghe nói bản thân hoàng đế cũng yêu thích không buông Hồng Lâu Mộng cơ mà. Tử Vi trầm tư. Mọi người đều thấy nàng không có vẻ sợ hãi mặt không đổi sắc chắc hẳn đã nghĩ ra được ý tưởng nào đó nên đều hướng về phía nàng.

Tử Vi cũng nhận ra những ánh mứt nóng cháy xung quanh nàng không khỏi xấu hổ. Mọi người nhìn nàng làm gì chứ, Tử Vi nàng cũng đâu thể nói rằng Kỷ gia gia căn bản sẽ không có việc gì vì đây là tình tiết trong phim được. Nhưng mà, lỡ như Kỷ gia gia ở trong ngục bị tra tấn thì làm sao bây giờ, lỡ xảy ra tình huống xấu thì làm thế nào, lỡ như hiệu ứng cánh bướm của này ngay lúc này xảy ra thì sao? Mấy ngày nay Kỷ gia gia đối với nàng quan tâm vô cùng càng nghĩ lòng Tử Vi càng lo lắng, bất giác mày nhíu chặt lại.

- Chẳng lẽ Phúc Khang An có thể một tay che trời, bệ hạ mặc kệ sao? Tiểu Nguyệt tỷ tỷ có thể đi tìm thái hậu a~ - Nếu nàng nhớ không lầm thì Tiểu Nguyệt chính là con gái nuôi của Thái Hậu là muội muội danh nghĩa của hoàng thượng đi, hai, mọi người xem, mấy cái bối phận này quả thật là vô cùng loạn mà.

- Nhưng mà Hoàng thượng và thái hậu đều không ở kinh thành – Tiểu Nguyệt gấp đến độ nói năng lộn xộn.

Tử Vi nhất thời sửng sốt, cái này phiền toái a~ bây giờ ta là cá thịt còn người là dao thớt, chỗ dừa vững chắc cũng không có, đừng nói tên Phúc Khang An kia, chính Hòa Thân nhất định cũng sẽ lợi dụng thời cơ này mà gây sóng gió. Bất quá Mẫu Tử Càn Long không có ở kinh thành khó trách hôm qua không gặp Phúc Nhĩ Khang dính người như ruồi kia, bọn họ cả đời cũng đừng trở về thì tốt biết mấy, mà không được Kỷ gia gia còn trong lao, Càn Long à ~ người cứ về đi, ta sẽ cố gắng chịu đựng tên Phúc Nhĩ Khang kia.

- Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? – Kim Tỏa cũng lo lắng.

Cả ngoại viện lại hoảng loạn, Tử Vi ngược lại bắt đầu tỉnh táo! Hồng Lâu Mộng, phản thư! Trước hết phải huỷ chứng cớ đã, nhưng mà thiêu sách quý sẽ thành tội nhân thiên cổ a~ trước hết vẫn là nên dấu đi thôi.

- Tỷ tỷ trước hết chúng ta đem sách cùng bức họa kia giấu đi đã. – Tử Vi nói với Mạc Sầu lại nghĩ nghĩ một chút phân công mọi người: “Mai di và mọi người ở ngoại viện chú ý động tĩnh đi, ta chắc chắc chút nữa sẽ có người đến.”

Mọi người không có ý kiến gì khác nhất nhất nghe theo Tử Vi sắp xếp. Mạc Sầu theo Tử Vi vào trong, những người khác ở trước viện bốn bề nghe ngóng. Quản nhiên chưa đến một khắc, một lục y nam nhân đem một đám quan binh xông vào phủ, lúc này Tử Vi đang lấy đồ của mình ra.

Người mới xông vào là Phúc Khang An, mặt mũi thật khó coi, phản ứng đầu tiên của Tử Vi ngay khi nhìn thấy hắn, tiếp theo đó nàng khăng khăng ôm chặt gói đồ.

- Lại là ngươi – Tiểu Nguyệt là người đầu tiên xông ra lớn tiếng quát.

- Không sai Đỗ Tiểu Nguyệt, lúc trước tiện nghi cho ngươi, giờ thì ngươi không thoát nổi tay ta đâu! – Phúc Khang An cực hợp với khí chất nhân vật phản diện trả lời, giờ tay ra lệnh: “Phúc Khang An ta phụng mệnh làm việc, điều tra phản thư, ai phản khàng giết không tha, lục soát!” – Vừa dứt lời một đám quan binh như sói như hổ xông vào. Mạc Sầu bước lên cùng Tiểu Nguyệt tiếp đón đám người vô lễ này. Mai Hoa hoảng loạn thối lui lại lo lắng cho Tử Vi đang đứng giữa đám người hỗn loạn, nhất thời gấp như phải lửa.

- Phúc Khang An, ngươi nghĩ bức tranh hay phản thư gì gì đó ngươi muốn tìm ở trong này chứ gì, cứ xem đi! – Tử Vi lúc này thập phần trấn tĩnh, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ để lộ thân phận để hắn không dám làm gì Kỷ phủ trước đã, dù sao an toàn qua được lúc nào hay lúc ấy. Chắc hẳn giống như trong tác phẩm phủ này luôn có quý nhân lui tới, chuyện này có thể qua được dễ dàng. Nàng giơ tay, ném gói đồ lên trời.

- Tử Vi, muội làm gì vậy? – Tiểu Nguyệt trợn mắt nhìn Tử Vi.

Phúc Khang An thấy thế liền bất chấp hỗn loạn phía dưới, bay lên đón lấy gói đồ: “Vị cô nương này thực thức thời” – nói xong liền đắc ý mở ra, chỉ trong chốc lát mặt hắn đã biến sắc, bên trong nào phải là phản thư hay bức tranh gì đâu, chỉ là một cây quạt cùng một đống giấy trắng mà thôi.

- Ngươi! – Phúc Khang An có cảm giác hắn như đứa ngốc bị người ta đùa giỡn, ném gói đi, chỉ vào Tử Vi hét lên.

- Đây chính là bút tích của đương kim hoàng thượng, Phúc Khang An ngươi dám bất kính với bệ hạ? – Tử Vi không chút để ý cười lạnh.

- Ngươi cho là bản quan không làm gì được ngươi sao? – Phúc Khang An căn bản không tin lời Tử Vi, chân còn nhân tiện đá đá cây quạt vừa rơi xuống bên chân hắn.

- Tin hay không tùy ngươi, dù sao nếu có xảy ra chuyện gì thì chỉ có trời mới biết – Tử Vi tỏ vẻ không sao nhún nhún vai, muốn làm hư quạt của ta ư, rất tốt, ta cũng muốn lắm mà không dám đây, Tử Vi thầm vui vẻ trong bụng. Mai Hoa các nàng nghiêm mặt nhìn nàng.

Phúc Khang An nhìn bộ dạng bí hiểm của Tử Vi thì chần chờ một lát, cẩn thận dời chân đi, cúi đầu nhìn cây quạt trên đất.