Ba ngày sau, Hà Duyệt sáng sớm liền rửa mặt chải đầu tốt rồi rời cung đi tới Lan Tích Điện, khi tới nơi, Hà Duyệt nhìn thấy Lương Thần lạnh như băng đang rời đi, Hà Duyệt dừng bước chờ Lương Thần đi rồi mới tiến vào điện thỉnh an. Cùng lần trước bất đồng, lần này Hà Duyệt tới sớm, lễ nghi cũng thật quy củ, trình lên bản sao chép lễ tắc, Thượng Quan Tuyết xem như cũng không vạch lá tìm sâu, ban ngồi, chờ cho các nam thị khác thỉnh an xong thì cùng họ li khai Lan Tích Điện.

"Quả nhiên vẫn là Hoàng Thượng lợi hại, ba ngày trước vừa thấy Hoàng Thượng, chủ tử liền trở nên không giống với bình thường, thần thanh khí sảng không nói, ngay cả cung nữ làm sai việc cũng không trách phạt."

"Đó là đương nhiên, Hoàng Thượng ít nhất có một lúc lâu cũng chưa đến hậu cung, lúc đến lại chỉ tìm chủ tử của chúng ta, có thể thấy chủ tử của chúng ta có địa vị quan trọng trong lòng Hoàng Thượng a, ta nghe nói vị kia bên tây Khu nghe thấy Hoàng Thượng tới Lan Tích Điện trước thì sắc mặt cũng tái rồi."

Hà Duyệt nghe được đám cung nữ huyên thuyên với nhau không khỏi buồn cười, khó trách hôm nay Thượng Quan Tuyết lại bỏ qua cho hắn, nguyên lai là có Hoàng Thượng. Hà Duyệt cảm thấy nếu có thể nhìn thấy Hoàng Thượng ắt sẽ cảm tạ hắn việc hôm nay, bất quá loại ý tưởng này vẫn là sau khi nghe câu nói của một cung nữ mà lập tức bác bỏ.

"Nghe nói lần này Hoàng Thượng ban thưởng xuống rất nhiều bảo bối cho chủ tử. tất cả đều là trân bảo quý hiếm, chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy."

Cảm tạ cái quái gì a! Quả nhiên Hoàng Đế đều hỗn đản, keo kiệt, chỉ biết sủng ái con nhà quan lại, sớm hay muộn gì cũng bị bại vong, minh quân cái quái gì, có khó xử cái quái gì, thật không biết Diệc Hiên như thế nào nhìn ra tên Hoàng Thượng kia là minh quân, nếu là ở thế kỉ 21, lão tử nhất định sẽ mua cho hắn một đống thuốc nhỏ mắt, hừ hừ.

Mà Diệc Hiên trong miệng của Hà Duyệt lúc này cũng chính là vị Hoàng Đế bị xỉ vả kia đang ở Ngự Thư Phòng nghị sự, hoàn toàn không biết gì a.

Rời khỏi Lan Tích Điện đã hai khắc, tiến vào đình viện lớn nhất Đông Khu- Dự Thạch Viên, có lẽ là Dự Thạch Viên quá lớn, hiện tại Hà Duyệt nhìn cảnh sắc xung quanh so với lần trước bất đồng, hai hàng liễu rũ song song, nhiều bụi hoa hồng đủ sắc kiều diễm, những lầu các sửng sững đỏ thẫm hoa mỹ, thềm đá thiên nhiên, đẹp không thể nói.

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa thản nhiên thoang thoảng như mộng, một hồi lá cây rung động giống như sóng biển cuộn trào ngoài khơi......Bên kia, âm thanh múa kiếm rõ ràng bên tai, ánh sáng phản chiếu từ kiếm đập vào mắt, đối diện biển hoa là một làn áo dài lam sắc vũ động theo gió càng động lòng người, tóc đen thật dài xõa xuống ngang lưng, tầm mắt chuyên chú, bấy giờ Hà Duyệt mới hoàn hồn mà nhận ra đối diện biển hoa kia là một Lân nhi mà người kia lại là một mỹ nhân khó ai bì kịp.

Nói là mỹ nhân kì thật chính là nói về khí chất, nhìn từ xa giống như tiên nhân bước ra từ tiên cảnh, cao quý không thể khinh thường. Nhìn gần, người này đột nhiên hiện ra một thân áo dài màu lam, dáng người cao gầy thẳng tắp, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh mỹ, tiếp theo là đôi mắt hạnh nồng đậm ý cười lại trong suốt động lòng người, mũi cao thẳng, độ dài trán vừa phải, một chút ý cười ôn nhu của người này hiện ra vẻ thân cận làm cho người ta không thể không tới gần hắn.

Tại hậu cung băng lãnh này, vẫn chưa nhìn thấy nữ phi nào nhưng kể từ khi xuyên qua cổ đại đến giờ, nam thị trước mắt này là người duy nhất mà Hà Duyệt nhìn thuận mắt nhất. Có thể do người này tỏa ra hơi thở giống như ánh nắng ấm áp trong ngày đông làm người khác không thể không đến gần, khuôn mặt tươi cười chào đón; Cũng có lẽ là do một lần giúp đỡ cầu tình ngày ấy làm cho Hà Duyệt càng muốn thân cận. Tóm lại khi bừng tỉnh, Hà Duyệt có điểm ngượng ngùng, đối với nam tử phía trước lễ phép cười cười, định xoay người rời đi.

" Duyệt Trung Thị xin dừng bước."

Thanh âm mềm nhẹ nhưng không yêu nghiệt, nghe thoải mái, đây là cảm giác thứ nhất của Hà Duyệt, quay đầu đi qua, vị tiên nhân kia đã đứng gần trong gang tấc. Hà Duyệt không biết nên gọi đối phương là gì, chỉ có thể làm theo lễ giáo mà thỉnh an, nhưng nam tử đối diện vội bước tới nâng tay Hà Duyệt lên, mỉm cười nói:" Duyệt Trung Thị không cần đa lễ, bốn bề vắng lặng, nếu như không chê, không bằng gọi nhau bằng tên đi."

Hà Duyệt không do dự gật đầu, cười nói:" Không biết ca ca xưng hô như thế nào?"

"Xem đi, mải nói chuyện mà không tự giới thiệu, tại hạ là Chu Tử Hoa, người Huy Châu, không biết đệ đệ xưng hô thế nào?"

Câu đệ đệ này đúng là làm cho Hà Duyệt không quá thích, bất quá cũng chỉ có thee cười trả lời:" Ta sao? Ta gọi là Hà Duyệt, người Lô Châu, ân, ta thấy chúng ta cũng gần tuổi nhau, không bằng ta gọi ngươi Tử Hoa, ngươi gọi ta Hà Duyệt là được rồi."

Chu Tử Hoa rất thưởng thức tính cách hào sảng của Hà Duyệt, rõ ràng là so với vẻ ngoài không tương xứng, đã có loại cảm giác thật gần gũi, mỉm cươi nói:" Vậy Duyệt Quân vì sao vừa nãy mới thấy ta lại xoay người đi?"

Duyệt Quân? Khóe miệng Hà Duyệt run rẩy vài cái, đúng rồi, cổ nhân ở đây đều là những văn nhân mặc khách, cái tên kia cũng thật văn nhã, cười ngây ngô hai tiếng:" A, cái kia do ta thấy Tử Hoa đang bận múa kiếm, không muốn làm phiền liền rời đi."

Chu Tử Hoa kéo miệng cười vài tiếng." Ngươi xem bây giờ ta cũng đã luyện xong, hôm nay cho dù không gặp ngươi ở đây, ta cung sẽ tới cung mà bái phỏng."

"Bái phỏng ta?" Hà Duyệt không hiểu hỏi.

Chu Tử Hoa dừng lại cước bộ, sắc mặt không còn vẻ tươi cười nghi túc nói:" Duyệt Quân, ta không biết tên Vương Ngọc kia vì sao không thích ngươi, cũng biết ngươi không thích hắn, bất quá có một số chuyện nhịn là tất yếu."

Hà Duyệt nghe xong lời nói của Chu Tử Hoa thì đầu óc nghĩ đến quan lại gia tộc, bối cảnh hậu phương, nghĩ tới là Hà Duyệt lại tức giận, bất mãn nói:" Hừ, chỉ cần hắn không chọc ta ta cũng sẽ không đi trêu chọc hắn, nếu hắn chọc ta......." Ta cũng sẽ khônh buông tha cho hắn, khi dễ Hà Duyệt này đến từ thế kỉ 21 sao?

"Lời này không thể nói lung tung." Chu Tử Hoa lo lắng lôi kéo Hà Duyệt, từng nghĩ Hà Duyệt là một mĩ nhân lạnh lùng kì thật thì có tính tình rất trẻ con, người như thế này rất khó sinh tồn trong chốn hậu cung ngươi lừa ta gạt này lắm, "Hà Duyệt, hậu cung to lớn, ngươi tự cẩn thận chính mình, không thể tùy ý tin người khác, cũng không có khả năng thấu rõ hậu cung này."

Lời này hắn đã nghe qua, Diệc Hiên cũng từng nói như vậy, không cần xen thường hậu cung này, hắn cũng không phải đứa ngốc, biết rõ cạm bẫy mà còn nhảy vào, nghĩ đến nhiều người khuyên can, Hà Duyệt cũng thu hồi ý tưởng kì quái, ngược lại hỏi:" Tử Hoa ngươi nói như vậy, thế cả ngươi ta cũng không thể tín nhiệm."

Chu Tử Hoa bị Hà Duyệt bất ngờ hỏi câu này, bất quá lo lắng không lâu, biểu tình nghiêm túc:" Tùy ngươi xem xét, tùy ngươi định đoạt."

Tùy ngươi quan sát, tùy ngươi định luận, hết thảy đều do hắn làm chủ, Hà Duyệt vỡ miệng ra, phối hợp cùng đôi mắt hồ ly cười nói:"Nếu ngay cả tín nhiệm một người đều làm không được, thì sống khác gì chết đi, cho nên ta tin ngươi." Nếu là người bên ngoài, Hà Duyệt sẽ không tin những lời này, thật cảm thấy dối trá nhưng đặt ở trên người Tử Hoa thì hắn hoàn toàn tin tưởng.

Hai người nhìn nhau cười, không biết một màn vừa rồi vừa vặn lọt vào mắt của Vương Ngọc, tiến lên châm chọc nói:" Dự Thạch Viên to như vậy thật không hiểu tạo sao lại có thể gặp được ngươi?"

Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về hướng người mà mình không nhìn vừa mắt, môi câu nhẹ, ám chỉ nói:" Này cũng không phải là, Dự Thạch Viên to như vậy, gặp ai không gặp lại cố tình gặp phải Vương Thượng Thị ngươi." Ánh mắt phủ một tia khiêu khích, Vương Ngọc thu hồi ý cười, tức giận nhìn Hà Duyệt bên cạnh Chu Tử Hoa, khinh miệt nói:" Tử Hoa ca cũng không sợ dính lây xui xẻo, chuốc phiền vào thân a."

Lời này chính là hướng về Hà Duyệt đi, Chu Tử Hoa không thích liền tỏ thái độ nghiêm cẩn nói:" Vương Ngọc, đều là nam thị của Hoang Thượng, cần gì phải áp bức người khác như thế, không sợ người bên ngoài nghe được noia huyên thuyên, ngươi cũng biết là Hoàng Thượng không thích mấy chuyện ồn ào ở hậu cung mà."

Một lời nói đem tâm tư trào phúng của Vương Ngọc nháy mắt cũng không còn, tức giận trừng mắt nhìn Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa thở dài một hơi, Vương Ngọc nghiêng đầu nhìn Hà Duyệt, lại nhìn về Chu Tử Hoa, thái độ ngạo mạn vô lễ nói:" Bản quân cũng không phải là hạng người hạ đẳng như các ngươi, vật họp theo loài, các ngươi cứ tự sống tốt đi."

Hà Duyệt nghe câu nói như thế phât hỏa, thái độ cũng không khiêm tốn, quên mất những gì Chu Tử Hoa đã cảnh cáo, cực độ bất mãn nói:" Vương Thượng Thị lờ này nói đúng a, cùng mấy người hạ đẳng nãy giờ nói chuyện ngươi cũng không thấy là khác loài, vật họp theo loài, cũng đúng!"

"Ngươi...." Vương Ngọc nổi trận lôi đình chỉ vào Hà Duyệt, Hà Duyệt vui vẻ nhìn Vương Ngọc đang nổi giận, tuyệt không khiếp đảm làm Chu Tử Hoa bên cạnh lo lắng, mắt thấy Vương Ngọc kiêu căng kia định giơ tay động thủ, Chu Tử Hoa ra mặt ngăn trở, Hà Duyệt hoảng sợ.

"Dừng tay!"

Tay Vương Ngọc đình chỉ giữa không trung, Hà Duyệt đang ngăn cản Vương Ngọc hành động cũng dừng lại, Chu Tử Hoa hộ tống bên cạnh Hà Duyệt nhìn về phía Tuệ Thần Diệp Cốc Dịch đang đi tới, cả ba cùng nhau hướng Diệp Cốc Dịch thỉnh an:" Tham kiến Tuệ Thần!"

"Miễn." Diệp Cốc Dịch tiến lên từng bước, đem ánh mắt dừng trên người Vương Ngọc, nghiêm túc nói:" Vương Thượng Thị đã quên lễ tắc hậu cung?"

"Nhưng là...." Vương Ngọc dưới ánh mắt tức giận của Tuệ Thần mà ngừng ai oán, lửa giận hừng hừng rời đi, nhìn thấy Vương Ngọc đi xa, Diệp Cốc Dịch quay đầu lại nhìn về phía Hà Duyệt, mỉm cười nói:" Duyệt Trung Thị không cần cùng Vương Thượng Thị chấp nhất, là hắn bị chiều hư."

Hà Duyệt cung kính cúi đầu nói:" Hà Duyệt không dám."

"Ân, Duyệt Trung Thị thật thức thời, không tiến tắc lui, nhân nhượng người khác, chớ thị sủng mà kiêu lại rơi vào thế cục gieo gió gặt bão." Diệp Cốc Dịch mỉm cười nói tới đây, nhưng mà rơi vào mắt Hà Duyệt lại cực độ dối trá, Hà Duyệt hé miệng cười khẽ, thỉnh an nói:" Hà Duyệt ghi nhớ lời Tuệ Thần dạy bảo."