"Duyệt Quân, ta muốn xuất cung."

Hà Duyệt kinh dị, xuất cung? Vì cái gì phải xuất cung, không phải vừa về chưa đến một tháng sao?

Triệu Du cười nhạt nói: "Mấy hôm nay Hoàng Thượng tới Tử Du Điện cũng chính vì muốn khuyên bảo ta."

"Khuyên bảo?" Hà Duyệt không hiểu, nhưng lát sau Hà Duyệt liền minh bạch, Lãnh Diệc Hiên cùng Triệu Du không có.... "Ngươi cùng Hoàng Thượng..."

Triệu Du cong miệng cười khẽ, "A, Duyệt Quân, Hoàng Thượng đối với ngươi vô vàn sủng ái không phải có thể tới cung điện khác dễ dàng như vậy." Nhớ tới tình cành mấy đêm trước, Triệu Du vẫn không nhịn được nổi lên ưu thương nhàn nhạt, nói: "Duyệt Quân, ta cùng Hoàng Thượng cái gì cũng chưa phát sinh, ngươi cứ yên tâm."

Hà Duyệt bĩu môi không nói gì, Triệu Du tiếp tục nói: "Hoàng Thượng giảng giải cho ta biết thân thể ta sẽ không chỉ vì tử kim đan mà hoàn toàn khôi phục, còn phải đi Tử Mạch Quốc trị liệu, Hoàng Thượng nói sẽ giúp ta an bài thật tốt."

Kỳ thật khi Triệu Du nghe Lãnh Diệc Hiên nói mình rời đi, chỉ có đau lòng không có kinh ngạc, hắn kỳ thật biết Lãnh Diệc Hiên sở dĩ triệu hắn vào cung chính là trị liệu cho hắn, hiện tại nhờ có tử kim đan mà thân thể đã khá hơn rất nhiều nhưng hắn biết sớm hay muộn Lãnh Diệc Hiên sẽ mở miệng kêu hắn rời đi, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy thôi.

Hà Duyệt không rõ ràng lắm Lãnh Diệc Hiên cùng Triệu Du đã nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình bi thương của đối phương xem ra chuyện này đã định, Lãnh Diệc Hiên đây là muốn chém đoạn dĩ vãng sao?

"Duyệt Quân ngươi cũng biết ta yêu Hoàng Thượng." Hà Duyệt trầm mặc, Triệu Du tiếp tục nói: "Ta hướng Hoàng Thượng biểu lộ tấm chân tình nhưng người chỉ nói một câu." Triệu Du nhớ tới chuyện đêm qua, không đanh lòng lã chã rơi lệ, rõ rằng hắn vẫn luôn yêu người kia lại chờ đợi chỉ được một câu "Trẫm cả đời chỉ yêu Duyệt."

Từng giọt từng giọt lệ thực sự khiến người khác đau lòng, Hà Duyệt cũng không có mở miệng an ủi, như vậy chỉ càng thêm châm chọc tình cảm của Triệu Du mà thôi cho nên chờ Triệu Du lau hết nước mắt, Hà Duyệt mới nói: "Thực xin lỗi."

Triệu Du iinh ngạc sau đó cười khổ nói: "Duyệt Quân, ta muốn không phải lời xin lỗi của ngươi, mà là đáp án của ngươi."

Đáp án! Hà Duyệt bừng tỉnh đại ngộ sau chỉ có thể âm thầm cúi đầu, Triệu Du tiến lên cầm tay Hà Duyệt, hai người đói diện nhau, Triệu Du ôn nhu nói: "Duyệt Quân, hậu cung là nơi thị phị, tuy ngươi vô tư nhưng cũng nhớ đề phòng, hiện tại Tử Hi rất cần ngươi dìu dắt."

Hà Duyệt gật gật đầu, Triệu Du tiếp tục nói: "Diệp Cốc Dịch cung Tưởng Di tâm tư quá lớn, sớm muộn gì cùng đối với ngươi ra tay, nên đề phòng cao độ."

Diệp Cốc Dịch, dù sao từ lần trúng độc trước đã xé rách mặt từ lâu, Hà Duyệt nhưng thật ra không sợ, nhưng đến Tưởng Di âm hiểm, Hà Duyệt thực ra có chút e ngại, nữ nhân này tâm tư phỏng chừng so với Đức Phi còn thâm độc hơn. Nghĩ đến hậu cung này nhiều người đều là địch nhân của hắn, Hà Duyệt liền phiền lòng, thở dài than trời không ngừng.

"Ta sẽ cẩn thận."

Triệu Du vừa lòng gật đầu, lại lải nhải vài câu sau đó để Hà Duyệt rời đi, nhìn Tử Di Điện huy hoàng kia, tâm tình Hà Duyệt thực buồn bực, thế nên lúc ở Dự Thạch Viên gặp được Lãnh Diệc Hiên sắc mặt cũng chẳng tốt lên tý nào.

Hà Duyệt thực lãnh đạm hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ, sau đó phủi tay áo rời đi làm Tôn Đạo Toàn, Thải Hà cùng mấy cung nữ sợ tới mức kinh hồn tán đản, mà Lãnh Diệc Hiên chỉ khẽ cười rồi bám theo Hà Duyệt về Xích Nguyệt Điện, cùng tiến vào nội điện rồi ôm người kia vào trong ngực.

"Hoàng Thượng, Thần thị không thoải mái, thỉnh Hoàng Thượng buông tay."

"Không thoải mái, tuyên ngự y đến xem."

Hà Duyệt duỗi tay ngăn Lãnh Diệc Hiên lại, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, dùng ánh mắt nói ngươi đây là thực không hiểu hay giả bộ không hiểu dây? Lãnh Diệc Hiên vẫn thực bình tĩnh, biểu tình không lộ ra một tia xin lỗi chọc cho Hà Duyệt nhìn không được đẩy đối phương ra, nói: "Hoàng Thượng, Thần thịn muốn nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi?" Lãnh Diệc Hiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngay sau đó ý vị thâm trường cười cười, đi đến bên người Hà Duyệt, lại một lần nữa ôm vào ngực, "Duyệt là còn giận ta đi?"

"Thần thị có gan to bằng trời cũng không dám buồn bực Hoàng Thượng."

Lãnh Diệc Hiên duỗi tay nhéo nhéo cái mũi Hà Duyệt, "Thực sự không sinh khí?"

"Bang!" Hà Duyệt quay đầu hừ một tiếng, Lãnh Diệc Hiên cười lại gần sát Hà Duyệt, Hà Duyệt cảm giác được đối phương có ý đồ gây rối, lập tức hô: "Ngươi, ngươi làm cái gì?"

"Ái thị chính là mệt mỏi, trẫm đành hậu hạ ái thị nghỉ ngơi vậy." (hành hạ >__<)

Hầu hạ nghỉ ngơi? Quỷ mới tin ngươi, "Uy, ta nói cho ngươi biết, hiện tại là ban ngày ban mặt, ngươi làm như vậy, ngô..." Kháo, lão tử lời còn chưa nói xong liền bá đạo thượng lên, thao, mẹ nó, tay để chỗ nào đó, lão tử không cần ném cúc hoa ban ngày ban mặt đâu, aaaaaa! Nhưng Hà Duyệt chung quy cũng không có phản kháng Lãnh Diệc Hiên, ban ngày tuyên dâm, thế giới này quá xxoo đi.

Ba ngày sau, Triệu Du phụng chỉ ra cung chữa bệnh, hậu cung một mảnh ồn ào, đố kỵ, vui vẻ, bình tĩnh, vô luận là ở Đông Khu hay Tây Khu đều náo nhiệt phi phàm, mà Hà Duyệt là người biết rõ chân tướng sự việc chỉ thở dài thật mạnh một tiếng liền trầm mặc nghe mấy lời trào phúng.

Đức Phi Từ Tuệ từ lúc Triệu Du rời cung trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, bởi vì nàng biết người kia đi rồi đối với nàng chỉ có lợi chứ chẳng có hại, vẫn luôn chờ đợi có một ngày đến Tây Khu Hạ Hà Điện của nàng, nhưng Triệu Du rời cung cho đến nay đã mấy ngày Hoàng Thượng trừ bỏ một lần đi cung điện của Thục Phi Thượng Uyển Như ra còn lại đều ở Đông Khu, mà lui tới nhiều nhất chính là Xích Nguyệt Điện kia.

"Phanh!"Từ Tuệ nổi giận chụp bát trà trên tay ném xuống sàn, "Đều cùng bản cung đối nghịch, một đám đều là hồ ly tinh."

"Nương nương người bớt giận, những người không hiểu chuyện kia sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, nương nương người là Đức Phi đức cao vọng trọng của Tây Khu, mấy kẻ hèn như Thục Phi, một cái nam thị, còn không phải đều thua người hay sao?"

Từ Tuệ nghe xong lời Diêu Đưc nói, quả nhiên hỏa khí tiêu tán không ít bất quá trong mắt vẫn dư lại một mảnh hận ý, "Ngươi nói rất đúng, bản cung không đáng vì một đám tiện nhân sinh khí."

"Nương nương nói chí phải, nương nương, Mẫu Đơn Hội sắp đến, người xem...."

Từ Tuệ liếc nhìn Diêu Đức một cái, khóe miệng gợi lên một ý cười tà tà, bộ dáng giảo hoạt kết hợp cùng kiểu cười âm hiểm của Diêu Đức, Hạ Hà Điện to như vậy tràn ngập âm mưu, mà đương sự Hà Duyệt vẫn đang an tĩnh ngốc ở cung điện của mình luyện chữ.

"Chủ tử, Tử Ngọc mới làm băng lương cao, chủ tử muốn nếm thử hay không?"

Hà Duyệt buông bút lông, rất có hứng thú nhìn về đĩa điểm tâm màu trắng trên bàn, duỗi tay cầm một khối bỏ vào miệng, ngọt mà không ngấy, cho vào miệng liền mát lạnh, khó trách mấy món ăn cug đình ở hiện đại lại có giá trị liên thành như vậy, đáng giá!

"Ăn ngon, còn không? Mang đi cho Hoàng Thượng một phần."

Thải Hà che miệng cười trộm, "Chủ tử, người sao không tự mình đi đưa?"

Hà Duyệt nhìn Thải Hà, bĩu môi, "Thải Hà ngươi học xấu rồi."

"Nô tỳ không dám." Hà Duyệt đối với tâm tư Thải Hà sao lại không biết, lắc đầu cầm lấy một khối băng lương cao tiếp tục ăn, ăn xong lại uống một ngụm trà mới nói: "Hoàng Thượng quốc sự bận rộn, ta không cần đi quấy rầy hắn, đúng rồi, Thải Hà, ngày mai có hoạt động gì không?"

"Hoạt động?"

Hà Duyệt ha hả một tiếng, nhanh chóng sửa lại, "Ân...chính là...yến hội linh tinh gì đó?" Mẹ nó, sao lại quên mất đây là cổ đại chứ?!?!

Thải Hà bừng tỉnh đại ngộ, "Chủ tử, ngày mai ở Hòa Hương Viên sẽ có Mẫu Đơn Hội."

"Mẫu Đơn Hội?"

Thải Hà gật đầu, "Chủ tử, lần Mẫu Đơn Hội này Thái Hậu cũng sẽ tham gia."

Thái Hậu? Hà Duyệt đối với vị Lữ Thái Hậu này cũng chỉ gặp qua một lần ở Thiên Vũ Chương, nói thật ra là nhìn lão bà này không biết là tốt hay xấu nữa nhưng Hà Duyệt cũng không ngốc, tại hậu cung này hoặc nhiều hoặc ít cũng có nghe vài tiếng gió, về Lữ Thái Hậu cùng Lãnh Diệc Hiên cũng không ít mấy lời đồn đãi vớ vẩn.

Mặc kệ như thế nào ngày hôm sau Hà Duyệt vẫn đi Hòa Hương Viên, nào ngờ vừa mới bước vào đã vẻ mặt không cao hứng của Đức Phi Từ Tuệ, còn chưa thỉnh an, Đức Phi đã đi trước một bước mắng: "Duyệt Khanh thật đúng là không đem Thái Hậu để vào mắt!"

Hà Duyệt không hiểu, như thế nào lại xả trên đầu Thái Hậu rồi? Hà Duyệt còn chưa có phản bác gì, Liễu Lam Nhi bên cạnh đã thêm mắm thêm muối vào, "Cũng không phải như vậy, tỷ tỷ, người cũng không phải không biết, gần đây Duyệt Khanh của chúng ta rất được Hoàng Thượng sủng ái sao, đương nhiên là có quyền lợi có thể làm lơ tỷ tỷ rồi càng đừng nói là Thái Hậu."

"Hiền Phi, ngươi nói lời này chính là không để Hoàng Thượng vào mắt!" Thượng Uyển Như một bộ lãnh đãm nói làm Liễu Lam Nhi không dám hé răng nhưng Đức Phi lại không thích Thượng Uyển Như, tức giận quát: "Thục Phi muội muội lại quên mất bổn phận của mình, nơi này là hậu cung, hậu cung chi chủ chính là Thái Hậu chưởng quản chẳng lẽ muội muội cho rằng Thái Hậu không có quyền trách phạt một nam thị nho nhỏ hay sao?"

Hà Duyệt không rõ ràng lắm Từ Tuệ có ý gì, gần đây hậu cung đồn đãi cái gì không phải là hắn không biết, Thượng Quan Tuyết đều không cho hắn sắc mặt tốt huống chi là Từ Tuệ vẫn luôn căm ghét mình, Hà Duyệt chỉ có thể thở dài trong lòng về vận mệnh bản thân, số mình sao lại sống ở cái nơi rắc rối này cơ chứ?"

Lữ Thái Hậu từ lúc Hà Duyệt tiến vào Hòa Hương Viên đã chú ý tới, nhìn bộ dáng Hà Duyệt bình tĩnh tự nhiên ứng đối, Lữ Thái Hậu liền không đành lòng nhớ tới người nào đó (Uất Trì Thấm do được tiên đế sủng ái nên bà này căm hận), nghe Đức Phi nói vậy càng không vui, một tiếng giận hét lên: "Được rồi, đều câm miệng hết cho bản cung."

Hà Duyệt nhìn thoáng qua gương mặt trang điểm kỹ càng của Lữ Thái Hậu, đối phương tức giận nhất định là hướng chính mình bất mãn, nội tâm cảm thán đồng thời chỉ có thể tiến lên thỉnh an hành lễ, "Thần thị không biết mình sai ở đâu, thỉnh Thái Hậu tha tội."

"Duyệt Khanh, bản cung xưa nay không nhúng tay vào chuyện hậu cung, cũng vì bản cung tin tưởng Hoa Thần cùng Đức Phi có thể làm việc quản lý tốt."

Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết mặt mang tươi cười nhưng trong lòng lại hận không thể làm đối phương chết đi, cũng chính bởi vì đối phương mà làm hại nàng và hắn không thể thượng vị.

Lữ Thái Hậu liếc nhìn Hà Duyệt một cái, nhìn Hà Duyệt cúi đầu lắng nghe cũng bình ổn không ít tức giận nhưng lời nói ra vẫn thực nặng nề, "Gần đây bản cung nghe không ít lời đồn hậu cung, Duyệt Khannh ngươi tuy được Hoàng Thượng sủng ái nhưng cũng nên biết một vừa hai phải thôi, bản cung tin ngươi cũng sẽ không được sủng mà kiêu."

Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Thần thị tất nhiên giữ nghiêm bổn phận."

Lữ Thái Hậu nhướng mày nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt cúi đầu không nói, Từ Tuệ nắm chặt nắm tay, ánh mắt kia giống như thật hận không thể tiến lên hướng Hà Duyệt vài tát tai, mặc khác các phi thị bên cạnh không hiểu câu chuyện nhưng cũng nhận thấy Hà Duyệt trả lời rất đúng mực. Giữ nghiêm bổn phận, không sai, Hà Duyệt vẫn luôn cẩn thận ngôn từ, tại hậu cung này trừ bỏ những phi thị không thích Hà Duyệt tung ra tin đồn không xuôi tai ra, đại đa số vẫn nói Hà Duyệt tốt, cũng nói tới điểm Hà Duyệt được Hoàng Thượng sủng ái, ngươi có thể thay đổi suy nghĩ của người? Tru di cửu tộc cũng không hơn mấy đâu.

Lữ Thái Hậu cũng biết không thể một tát mà chụp chết Hà Duyệt, chỉ có thể tâm tồn bất mãn nói: "Bản cung tin ngươi có thể làm gương cho chư vị phi thị ở đây, được rồi, hôm nay ngươi liền ở Hòa Hương Viên này quỳ nửa canh giờ xem như khiển trách nho nhỏ."

Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Lữ Thái Hậu, thái độ đối phương căn bản là vô phương nói lý, chỉ có thể mắng chửi trong lòng rồi ra quỳ một góc ở hoa viên thôi.

Vô duyên vô cớ bị phạt quỳ nói cái gì cũng không nghĩ ra, Tiêu Sở Nhiên vốn định mở miệng cầu tình lại bị Chu Tử Hoa ra mặt ngăn cản, kết quả cũng làm Tiêu Sở Nhiên bình tĩnh lại, nhưng tận sâu đáy lòng đối với việc Lữ Thái Hậu làm càng thêm bất mãn.

Sau đó Mẫu Đơn Hội vẫn theo lễ thường thực hiện, một giờ sau khi quỳ Hà Duyệt đứng dậy liền nghe được một câu trào phúng.

"Hà Duyệt, nếu ta là ngươi nhất định sẽ tự nhốt mình ở cung điện, vĩnh viễn cũng không ra ngoài."

Hà Duyệt quay đầu nhìn về phía Diệp Cốc Dịch, liếc đối phương một cái sau đó xem thường làm lơ đối với Thải Hà nói: "Hồi cung."

Thải Hà gật gật đầu, duỗi tay nâng Hà Duyệt dậy, "Chủ tử người không sao chứ?"

"Không sao." Hà Duyệt phất tay.

Diệp Cốc Dịch bị làm lơ kết quả phẫn nộ cho nô tỳ bên cạnh mình một cái tát, nói: "Hà Duyệt, ngươi nhớ đó cho bản quân, nhất định ta sẽ không cho ngươi sống yên đâu." (Tự đi tìm ngược rồi đánh người khác -.-)

(* Mình trong vài ngày tới không thể up chap mới được vì máy tính mình bị hư rồi đây là bản thảo cuối cùng trên wattpad của mình, các bạn thông cảm chờ chậm chút nha)