Phi Ninh Vũ chú trọng cương nhu sóng vai, đoản kiếm cùng dải lụa màu đỏ nhẹ nhàng thanh thoát, tay nắm chặt kiếm quay cuồng nhẹ nhàng, thân thể uốn lượn nhảy lên một cái hoàn mỹ theo làn điệu, một vũ khúc kết thúc, Hà Duyệt đầu đầy mồ hôi, Uất Trì Thấm lại tươi cười đầy mặt vỗ tay đầy khen ngợi.

"Thực tốt, có thể nhảy ra độ cương nhu tương xứng này có thể thấy được ngươi luyện tập không ít."

Hà Duyệt thẹn thùng đỏ mặt, Uất Trì Thấm ôn nhu tươi cười đem khăn tay đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt lễ phép tiếp nhận lau mồ hôi, cũng ở lúc buông khăn tay ra, nha hoàn bên người Uất Trì Thấm đã bưng một bộ vũ phục xinh đẹp đi tới.

"Thái Thị, đây là...."

Uất Trì Thấm vuốt bộ y phục màu đỏ nói: "Đây chính là bộ vũ phục mà bản quân đã diện vào Thiên Vũ Chương năm đó, hiện bản quân tặng ngươi hy vọng ngươi có thể vượt qua các phi thị khác."

Hà Duyệt kinh ngạc nhìn bộ vũ phục, đi lên phía trước sờ sờ, bộ vũ phục bóng loáng tinh tế, sợi tơ lóe lên vừa nhìn liền biết đây chính là tơ lụa thượng đẳng, Hà Duyệt lòng mang cảm kích tiếp nhận vũ phục, cũng nửa quỳ trên mặt đất hành lễ, "Hà Duyệt tạ Thái Thị ban thưởng."

Uất Trì Thấm khom lưng nâng cánh tay Hà Duyệt, "Mau đứng lên." Uất Trì Thấm vuốt ve khuôn mặt Hà Duyệt thoải mái cười: "Thiên Vũ Chương bản quân không có cách đến xem, bản quan chỉ có thể chúc ngươi kỳ khai đắc thắng."

"Cảm ơn Thái Thị, Hà Duyệt tuyệt không phụ kỳ vọng của người, nhất định khiêu thật tốt Phi Ninh Vũ." Mặc kệ nguyên nhân bắt đầu tập múa như thế nào, hiện tại Hà Duyệt đã hoàn toàn quên mất, bất quá bây giờ Hà Duyệt chỉ muốn nhảy thật tốt vũ khúc huy hoàng vanh danh một thời lại lần nữa cho mọi người, muốn đem những ký ức lãng quên về một Vinh Thần tiền triều khơi gợi lại, muốn nhắc cho thế gian biết rằng có một vị Uất Trì Thấm một bước thành danh."

Thu được lễ vật của Uất Trì Thấm, còn ăn một đống đồ ăn mỹ vị mới đánh xe về cung. Bất quá khó khăn mới được ra ngoài một chuyến, như thế nào liền ngoan ngoãn trở về, còn nữa, Hà Duyệt vẫn luôn yêu thích mỹ thực tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội a!

Lần này cùng lần trước bất đồng, lần này Hà Duyệt xuất cung thực có cảm giác là một Lân nhi chốn quyền quý, cho nên dọc theo đường đi những đôi mắt chiếu vào thực không sao đếm hết, phản phất đều tò mò xem vị Lân nhi này là con của vị quan đại thần nào, có thể hay không kết giáo một chút?

Đương nhiên cũng có một vài du côn lưu manh muốn tiến lên trêu ghẹo Hà Duyệt bất quá nhớ tới lần trước Vân Vương ra tay hiệp nghĩa, đàn du côn này đành phải đình chỉ, nhìn Hà Duyệt mỉm cười đi xa.

Một đường qua đi, Hà Duyệt với lòng hiếu kỳ quá nặng hoàn toàn quên mất việc nhìn đường, không cẩn thận đụng trúng một người đang đi ngược hướng với mình. (Ứ ừ nợ đào hoa =.=)

"Uây, ngươi nhìn đường kiểu gì vậy?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

"Không được vô lễ!" Hộ vệ ngoan ngoãn câm miệng lui ra phía sau, người bị đâm lại một lần nữa quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hà Duyệt lắc lắc đầu, rõ ràng là hắn đụng đối phương, thế nhưng còn hỏi hắn có sao không, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía đối phương, lại bị dung mạo đối phương dọa mở to hai mắt.

Tóc dài màu bạc tới eo, trâm cài lông chim màu vàng dựng thẳng, da thịt tuyết trắng hoàn mỹ phụ trợ, môi mỏng hồng nhuận, cái mũi cao cao, một đôi đồng tử màu cà phê phía trên là hàng lông màu lá liễu nồng đậm. Thân thể cao cao thon dài mặc một bộ áo gấm đen, đai lụa màu trắng bên hông mang một chuỗi phật châu, ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ.

Không, nên nói thể nào nhỉ? Người này thực đẹp, nhưng loại đẹp này không thế đánh đồng với cái gọi là mỹ nhân, loại mỹ này giống như một đóa mạn đà la màu đỏ trong trời tuyết trắng, tuy có độc nhưng người khác nhịn không được tới gần.

Ngay cả Tử Ngọc cũng bị dung mạo đối phương dọa cho nhảy dựng, đương nhiên cũng không giống chủ tử nhà mình khoa trương như vậy, nhìn thấy Hà Duyệt vẫn chưa dời mắt nhìn đối phương, liền nhẹ giọng hô: "Chủ tử!"

Hà Duyệt bừng tỉnh, thấy đối phương vẫn cười mê hoặc, có chút xấu hổ, lại một lần nữa chắp tay xin lỗi nói: "Vị công tử này, là tại hạ thất lễ, xin lượng thứ."

"Không sao, có thể được nhìn thấy mỹ nhân quả là vinh hạnh của tại hạ."

Tiếp tục vẻ mặt tươi cười, Hà Duyệt tim đập gia tốc dời đi tầm mắt, gương mặt hồng hồng vẫn không thể chạy thoát đôi mắt người kia, nội tâm vui mừng cũng không quên tự tiến cử nói: "Tại hạ Phượng Dạ, không biết vị Lân nhi này xưng hô thế nào?"

Phượng Dạ? Cái tên thật kỳ quái, Hà Duyệt đánh giá Phượng Dạ một lần, cách ăn mặc này thật nhìn không ra có vấn đề gì, "Ta...."

"Chủ tử, canh giờ không còn sớm, cần phải trở về." Tử Ngọc một bên ngắt lời nói.

Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, thấy sắc trời quả thật không còn sớm liền vội vàng nói:"Thời điểm không còn sớm, ta cần phải trở về, chuyện hôm nay là do ta vô lễ xin lỗi, cáo từ."

Phượng Dạ có chút mất mát, thấy đối phương không giống như là ghét bỏ mình liền an tâm, "Ngươi một cái Lân nhi ra cửa cũng không an toàn, nếu không chê tại hạ liền tiến một đoạn."

"Không, không cần, ta có xe ngựa, cáo từ." Hà Duyệt cũng không dám để đối phương tiễn, rốt cuộc chuyện hắn đến từ hoàng cung không được để cho người khác biết, cuống quít chắp tay rời đi cùng Tử Ngọc.

Phượng Dạ đứng ở chỗ cũ nhìn bóng dáng người rời đi, thu hồi tươi cười nói: "Thanh Hòa lại hỏi thăm một chút."

"Vâng." Thanh Hòa mau chóng rời đi, Phượng Dạ lại không có đi, tìm một trà lâu gần nhất ngồi xuống, đại khái vừa tròn một khắc sau, Thanh Hòa đã trở lại bên người Phượng Dạ.

Thanh Hoa khom lưng nói nhỏ bên tai Phượng Dạ: "Hồi điện hạ, vị Lân nhi kia tiến cung."

Tiến cung? Phượng Dạ không cao hứng, thật vất vả mới nhìn thấy một Lân nhi yêu thích kết quả đã là người của Hoàng Đế Huyền Minh Quốc, một gương mặt đẹp bao kín vẻ âm trầm, đứng dậy đi ra ngoài không ngờ lại đụng mặt Lãnh Vân Diệu ở cửa.

Lãnh Vân Diệu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ở quán trà lâu nho nhỏ này mà gặp được Thái tử Tử Mạch Quốc Phượng Dạ, có chút khiếp sợ, nhưng rất mau liền thu hồi tỏ ra tươi cười hiếu khách, nói:"Đây không phải là Phượng Dạ điện hạ hay sao? Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở Phục Tương Thành này."

Phượng Da cũng không dự đoán được ở đây lại gặp được Huyền Minh Quốc Vân Vương Lãnh Vân Diệu, cũng kinh dị nhưng thật nhanh tỏ ra có lễ giáo: "Vân Vương điện hạ, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, đã mấy năm không gặp còn gì?" Lãnh Vân Diệu tiến lên vỗ vỗ bả vai Phượng Dạ, nghiêng đầu đối với thị vệ bên cạnh lạnh nhạt nói: "Đi xem gần đây ai là người coi cổng thành, ngay cả Tử Mạch Quốc Thái tử "giá lâm" Phục Tương Thành mà cũng không biết, nào còn xứng làm binh lính quốc gia ta."

"Vâng." Binh lính nhanh chóng rời đi lại đổi lấy vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Dạ, hắn biết Lãnh Vân Diệu đây chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tuy rằng trong lòng không cao hứng nhưng cũng biết là mình đuối lý, không có thông báo quốc chủ Huyền Minh Quốc mà đã tự mình tiến vào, đây chính là đại bất kính.

Phượng Dạ biết Tam Quốc hội tụ sắp đến, tuy rằng thời gian có chút sớm nhưng hắn lấy lý do này cũng không gây vấn đề gì lớn, liền tươi cười hòa ái nói: "Vân Vương điện hạ, nói thật cho ngươi biết, ta là từ Tử Mạch Quốc chuồn ra ngoài, ngươi cũng biết phụ hoàng ta chính là không cho phép ta xuất ngoại, cho nên còn thỉnh Vân Vương điện hạ giúp ta bảo hộ bí mật này."

Lời này không giả, Hoàng Đế đương nhiệm Tử Mạch Quốc đối với Thái tử quản rất nghiêm, cũng không biết là đến tuổi già rồi mà vẫn bị các hoàng tử khiêu khích, tóm lại Hoàng Đế đương nhiệm thực sợ hãi Thái tử, nếu không phải Tam Quốc hội tụ đang đến gần, phỏng chừng Phượng Dạ còn bị cấm đoán đến khi phụ hoàng mình cưỡi hạc về trời mất.

Lãnh Vân Diệu biết rõ Phượng Dạ giả bộ ngây ngô để lừa đảo, cũng không so đo, cũng biết rõ ràng tình huống hiện tai của Tử Mạch Quốc, Lãnh Vân Diệu rất có tự tin nói: "Cũng thật là làm khó ngươi, bất quá nếu đã tới, thế nào cũng phải tới gặp mặt Hoàng Đế Huyền Minh Quốc ta, uên tâm đi bổn vương giúp ngươi nói tốt."

Phượng Dạ quyền lợi cự tuyệt bây giờ cũng chẳng có, hắn đã đường đột mạo muội tiến vào, nếu không bị phát hiện thì không sao nhưng đã bị phát hiện thế nào cũng phải đi gặp Hoàng Đế bằng không chính là làm thương tổn tình hữu nghĩ giữa hai nước.

Phượng Dạ gật gật đầu, Lãnh Vân Diệu cao hứng vươn tay mời, vốn là không có việc gì liền rời đi nhưng bây giờ chỉ có thể chờ cho qua Tam Quốc hội tụ mới có thể. Kỳ thật Phượng Dạ đáp ứng một nguyên nhân khác cũng chính là Hà Duyệt, bóng dáng vừa rồi đã khắc sâu vào trong tim Phượng Dạ, Phương Dạ hy vọng có thể lần nữa nhìn thấy người đó. (Mẹ ôi! Nhất kiến chung tình! Ai gia sợ nhất là tình thánh a!)

Mặc kệ là gặp hay chưa gặp, tin tức Phượng Dạ vào Phục Tương Thành nhanh chóng truyền tới tai Lãnh Diệc Hiên, có chút kinh dị, hoàn toàn không dự đoán được người này sẽ lẳng lặng tiến vào Huyền Minh Quốc, đối với việc này Lãnh Diệc Hiên phát hỏa, chén trà trên ngự án thứ bị đập nát trên mặt đất.

"Tôn Đạo Toàn, lập tức triệu Tả Hữu thừa tướng vào cung!"

"Tuân chỉ."

Tôn Đạo Toàn chạy nhanh từ trên mặt đất, vội vàng đi gọi người rời cung đi mời Tiêu Sở Nhiên cùng Từ Đức Tài, không đến nửa canh giờ sau, Tả Hữu thừa tướng đã có mặt tại cửa Ngự Thư Phòng.

"Hoàng Thượng, Tả thừa tướng cùng Hữu thừa tướng đã có mặt tại cửa Ngự Thư Phòng chờ."

"Tuyên bọn họ tiến vào!"Lãnh Diệc Hiên lạnh băng nói, đứng dậy đi ra ngự án thư, nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng Từ Đức Tài quỳ lạy, Lãnh Diệc Hiên nói: "Đừng quỳ, kêu các ngươi tới là có chuyện gấp muốn bàn.""

"Hoàng Thượng nói có phải hay không cùng Thái tử Tử Mạch Quốc có quan hệ?" Tiêu Sở Nhiên chắp tay hỏi.

Lãnh Diệc Hiên gật đầu, "Xem ra ngươi đã thu được tin tức, không sai, Phượng Dạ thế nhưng lặng lẽ tiến vào Huyền Minh Quốc Phục Tương Thành đã mấy ngày, trẫm lại một chút tin tức cũng không có, thủ thành thị vệ là ai? Vì sao không có người thông báo cho trẫm?"

Một Thái tử của quốc gia khác lặng le tiến vào kinh thành nước mình quả thật là vô cùng nhục nhã, Lãnh Diệc Hiên không tức giận mới là lạ, lúc Tiêu Sở Nhiên còn cau mày, Từ Đức Tài mở miệng nói: "Hoàng Thượng, Phượng Dạ này hằng năm đều bị cấm cửa ở phủ của mình, gần đây mới được phóng ra, theo như vi thần thấy Phượng Dạ này đến đây chỉ để du ngoạn, theo vi thần hỏi thăm, tổng số thị vệ hắn mang theo bất quá chỉ có bốn người."

"Hữu tướng, trẫm nói cho ngươi biết, mặc kệ hắn mang đến vài người vẫn là hắn tự mình đến đây, không kể râu ria, trẫm phải biết mấy tên thủ thành kia tại sao một tên cũng không phát hiện ra, nếu ngày hôm nay không phải Vân Vương tình cờ gặp được vậy thì Phượng Dạ kia liền đi đi về về thoải mái tự do, ngươi có biết là hậu quả gì không!"Lãnh Diệc Hiên giận dữ hét.

Từ Đức Tài quỳ xuống, "Vi thần đáng chết, Hoàng Thượng thứ tội."

Lãnh Diệc Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, trầm mặc một hồi mới kêu Từ Đức Tài đứng dậy: "Chuyện này cần phải nghiêm tra, hôm nay may là Tử Mạch Quốc có quan hệ tốt với nước ta, nếu là Thanh Loan Quốc....... Hữu tướng, trẫm đã thông tri cho Vân Vương, ngươi cùng hắn điều tra việc này, mặc kệ là ai, nếu có nửa điểm lơi lỏng, trẫm tuyệt không dung thứ."

"Thần tuân chỉ."

Lãnh Diệc Hiên lạnh băng nhìn thoáng qua Từ Đức Tài, quay lại nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, nói: "Tả tướng, chuyện tiếp đãi Phượng Dạ liền giao cho ngươi."

"Thần tuân chỉ!"

"Lui xuống đi."

"Vi thần cáo lui." Tả Hữu thừa tướng cùng khom lưng hành lễ rời đi. Đám người bước ra sau cửa lớn Ngự Thư Phòng, Tôn Đạo Toàn mới bước vào trong điện quỳ xuống, "Hồi Hoàng Thượng, Vân Vương yết kiến."

"Tuyên."Lãnh Diệc Hiên xoay người ngồi lên ngự án thư, nhìn Lãnh Vân Diệu tiến điện, hô: "Những người khác đều đi xuống hết đi!"

Tất cả cung nữ nô tài rời đi, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn hại huynh đệ hai người. Hai người nói về chuyện Phượng Dạ, lại nói đênLãnh Diệc Hiên an bài nhiệm vụ, Lãnh Vân Diệu nghe xong ăn ý gật đầu, lại nghe đến chuyện Tiêu Sở Nhiên tiếp đãi Phượng Dạ, Lãnh Vân Diệu vui mừng cười cười, "Hoàng Thượng, ta thấy dù ta có ở đây hay không, Hoàng Thượng vẫn có thể xử lý hết thảy."

Lãnh Diệc Hiên liếc mắt xem thường Lãnh Vân Diệu một cái, "Hoàng huynh, thiên hạ này vốn nên là của ngươi, ngươi lại chơi bời lêu lổng mặc kệ làm ta phải tiếp quản đại cục rối rắm này, ngươi việc nhân đức không nhường ai lại không muốn giúp đệ đệ ngươi xử lý quốc sự?"

Bị đệ đệ thuyết giáo quả thật xấu hổ, Lãnh Vân Diệu nắm tay làm bộ ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, yên tâm, phía tây còn có lão hổ, thân là ca ca sao có thể bỏ đệ đệ rời đi?" Thiên hạ này chính là của hai huynh đệ chúng ta, thiếu một người cũng không được, những lời Lãnh Diệc Hiên nói với Lãnh Vân Diệu, hắn vẫn luôn nhớ rõ cho nên thiên hạ này vẫn chưa đủ thái bình, hắn tuyệt không có khả năng rời bỏ Lãnh Diệc Hiên.