"Duyệt Trung Thị, hậu cung tư hội nam tử là trọng tội, ngươi cũng biết tội?"

" Thần thị không biết lời Lương Thần nói là có ý gì?" Hà Duyệt ổn định lại tinh thần, không hoảng hốt trả lời.

"Không biết? Bản quân gọi Triệu Hạ Thị biết được ngươi vào đêm vài ngày hôm trước cùng nam nhân tư thông, còn làm ra việc cẩu thả ngươi định giải thích cho ta thế nào đây?!" Mục Trì đập cái bàn cả giận nói.

Hà Duyệt làm sao nghĩ sự việc này sẽ tới tai Lương Thần, vốn muốn trở về điện ngẫm nghĩ đối sách giải quyết vấn đề, kết quả bị phát hiện, nay chỉ có thể đánh tới đâu hay tới đó. Nghiêng đầu không hiểu nhìn Triệu Hạ, hỏi:" Triệu Hạ Thị, ngươi nói bản quân tư hội nam tử thậm chí còn làm chuyện cẩu thả vậy xin hỏi Triệu Hạ Thị có bằng chứng gì?"

"Chính ta tận mắt thấy còn có thể giả sao, không chỉ có mình ta Yến Nhi cũng thấy, đúng không Yến Nhi?" Triệu Hạ cuống quít hỏi cung nữ chính mình.

Hà Duyệt cười lạnh ngồi xổm xuống hỏi Yến Nhi đang toàn thân run run lợi hại:" Yến Nhi, ngươi thực sự thấy bản quân cùng nam nhân khác tư thông còn làm chuyện cẩu thả sao?" Câu này làm Yến Nhi sợ tới mức mất hồn không ngừng quỳ lạy nói:" Nô tỳ cái gì cũng không biết...cái gì cũng không biết...."

Triệu Hạ khó có thể tin quát:" Yến Nhi... ngươi như thế nào có thể phản bội ta, rõ ràng ngươi cũng thấy Duyệt Trung Thị hắn...."

Yến Nhi sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nhìn Lương Thần lạnh lùng, kinh hoảng quay đầu lại nhìn chủ tử nhà mình:" Lúc ấy chung quanh rất tối, nô tỳ bị quáng gà, thật sự cái gì cũng không thấy, thỉnh Lương Thần nắm rõ."

"Nói như vậy chuyện này là giả dối hư ảo." Mục Trì đề cao âm điệu, Yến Nhi sợ hãi run run không đáp, Hà Duyệt nhíu nhíu mày, chỉ có Triệu Hạ bối rối hô:" Lương Thần, bỉ nhân lấy tính mạng ra đảm bảo Duyệt Trung Thị thật sự cùng kẻ khác tư thông hơn nữa còn làm ra chuyện cẩu thả a."

"Trước không nói ta có tư hội cùng người khác hay không, ngươi nói bản quân làm ra chuyện cẩu thả vậy Triệu Hạ Thị ngươi nói xem ta làm chuyện cẩu thả là làm như thế nào?"

Thải Hà xem xét nhìn Hà Duyệt mỉm cười, dư quang lại nhìn Triệu Hạ đang quỳ trên đất, cười khẽ đồng thời thầm mắng một câu ngu dốt.

Triệu Hạ căn bản không trả lời được, bởi vì đêm đó hắn chỉ thấy được cái bóng đen cũng không thấy rõ đối phương đang làm gì, đi tìm Hà Duyệt cũng xuất phát từ nghi hoặc, ai ngờ đến thái độ của đối phương đúng như những gì hắn suy nghĩ mới giở trò uy hiếp như vậy. Vốn nghĩ có thể thuận lợi leo lên địa vị cao, lại bị Hà Duyệt cắn ngược lại một cái, bất đắc dĩ đành phải tìm Tuệ Thần bẩm báo lại không nghĩ rằng nửa đường lại bị Lương Thần ngăn lại, Lương Thần thế nhưng có tiếng là nghiêm khắc, cũng là một cách để tìm công đạo, ngay cả Hoa Thần còn chưa biết đã rơi vào tay người này,bây giờ không phải là gieo gió gặt bão hay sao?

"Triệu Hạ Thị là đáp không ra hay cái gì cũng không biết?" Mục Trì đập bàn hét.

"Bỉ nhân... bỉ nhân lúc ấy thấy Duyệt Trung Thị cung nam tử kia kề vai sát cánh, thân mật..thân...."

"Ấp a ấp úng vừa nhìn là biết nói dối, thỉnh Lương Thần nắm rõ." Hà Duyệt cung kính nói.

Triệu Hạ cẩn thận nhìn thoáng qua Mục Trì, ánh mắt Mục Trì vô tình lạnh băng giống như bảo kiếm làm Triệu Hạ sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ:" Bỉ nhân không biết gì hết, bỉ nhân biết tội cầu Lương Thần tha mạng." Triệu Hạ thản thiết làm Hà Duyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất quá thấy gương mặt Lương Thần vẫn có chút bất an, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên chờ bị xử lý.

Mục Trì hướng nô tài bên cạnh nháy mắt một cái, nô tài lập tức hiểu được:" Người đâu mang bọn họ dẫn đu chờ xử lý."

Triệu Hạ cùng Yến Nhi thấy đám nô tài vài cửa thì khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ:" Lương Thần tha mạng... Lương Thần tha mạng, bỉ nhân/nô tỳ biết sai rồi..." Tha Triệu Hạ và Yến Nhi ra ngoài rất nhanh đã không còn nghe tiếng thảm thiết kia nữa, Hà Duyệt thu hồi tầm mắt, nhìn Mục Trì bây giờ mới phát hiện chúng nô tài cung nữ trong điện đã ra ngoài hết, chỉ còn lại hắn, Mục Trì và Thải Hà.

"Duyệt Trung Thị."

"Có Thần thị." Hà Duyệt tiên lên cung kính nói.

Mục Trì tiến lên cho Hà Duyệt một cái tát, chân Hà Duyệt lảo đảo, Thải Hà tiến lên đỡ lấy, Hà Duyệt phất phất tay ý bảo Thải Hà lui ra sau, Hà Duyệt đứng thẳng thân thể nghe Mục Trì nói:" Cái tát này là giáo huấn ngươi, cũng là một cái che dấu."

Hà Duyệt bụm mặt không hiểu nhìn Mục Trì, ánh mắt Mục Trì ác liệt nói:" Nếu việc hôm nay bị Thượng Quan Tuyết kia biết được ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ngươi." Hà Duyệt không cần nghĩ cũng biết, Thượng Quan Tuyết kia chán ghét hắn như thế nào làm sai mà bỏ cơ hội tốt này?

"Bản quân không biết ngươi làm cái gì cũng không muốn biết ngươi làm cái gì, nếu đã là nam thị của Hoàng Thượng, phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không cần làm đề tài cho người khác, ngươi là người thông minh ắt hẳn biết bản quân muốn nói gì."

".........""

"Chuyện của Triệu Hạ bản quân liền giao cho ngươi xử lý, ngươi thông minh biết kế tiếp nên làm như thế nào."

Hà Duyệt run sợ, ngẩng đầu nhìn Mục Trì trước giờ không thay đổi sắc mặt, đối với cặp con ngươi đen ẩn đầy băng lãnh kia, theo bản năng cúi đầu nói:" Thần thị ghi nhớ Lương Thần dạy bảo."

"Lui ra đi!"

"Thần thị cáo lui." Hà Duyệt thỉnh an lui về phía sau vài bước rồi xoay người rời đi, theo sát sau đó là Thải Hà cũng thỉnh an rời đi.

Trong điện trở nên im ắng một chút cũng không nghe thấy, Mục Trì im lặng vuốt ve ghế dựa bóng loáng nhìn bình phong khắc họa tiết câu trúc:" Ta không tiếp thu vì hắn xuống tay giết Triệu Hạ."

Bình phong chậm rãi chuyển động, theo bên trong đi ra là một cái bóng đen, khí vũ hiên ngang bước qua người Mục Trì nói:" Cho dù không giết được nhưng cũng là một lần giáo huấn hắn đi."

"Cần thần xử lý việc này không?"

"Không cần, ta sẽ tự an bài, chuyện này dừng ở đây, ngươi tiếp tục làm tốt chức trách đi."

"Vâng."

Mục Trì nhẹ giọng đáp, bóng đen kia biến mất vô tung vô ảnh, giống như hết thảy từ trước tới giờ không có chuyện gì xảy ra.

Ở bên này Hà Duyệt trở về Lâm Hoa Điện liền nằm trên ghế dựa, hưởng thụ Tử Ngọc mát xa mặt mình, bôi thuốc mỡ Diệc Hiên đưa hắn, cảm giác mát lạnh làm dịu đi bỏng rát trên khuôn mặt.

"Chủ tử vừa rồi người của Trúc Nhứ Điện nói, Triệu Hạ đã bị nhốt ở Phi Lộ Điện." Thải Hà bước vào bẩm báo nói.

"Ân... ta đã biết."

Thải Hà mát xa bả vai Hà Duyệt, nghi hoặc hỏi:" Chủ tử tính xử lý Triệu Hạ Thị cùng Yến Nhi kia như thế nào?"

"Ngươi cảm thấy nên xử lý thế nào?" Hà Duyệt kì thật chỉ hỏi đùa kết quả nghe Thải Hà bình tĩnh trả lời:" Giết!"

Hà Duyệt mở to mắt, kinh ngạc ngồi dậy nói:" Giết? Ngươi nói giết bọn họ?" Thải Hà không hiểu biểu tình kinh ngạc của Hà Duyệt,hỏi:" Chủ tử không giết bọn họ vậy làm cái gì, chẳng lẽ thả bọn họ, chủ tử người có thật muốn tha cho bọn họ sao?" Hà Duyệt trầm mặc làm Thải Hà khiếp sợ, ả có nghe qua chủ công nói hắn không thích giết người nhưng gặp sự việc như thế này không giết người vậy có thể làm cái gì, làm người tốt?"

"Bọn họ tuy có sai, bất quá tội cũng không đáng chết đánh bọn họ mấy chục đại bản tạo uy là được rồi."

"Chủ tử Thải Hà cảm thấy xử lý họ như vậy không thỏa đáng, bọn họ đã có gan dám hại người một lần cho dù chủ tử thiện tâm tha cho họ, bọn họ cũng sẽ hãm hại người lần thứ hai, chủ tử không quên lời Lương Thần nói chứ."

Lời Lương Thần nhắc nhở nhưng thật ra cho Hà Duyệt kích thích không nhỏ, dù sao ý tứ của Mục Trì cùng Thải Hà giống nhau, tiêu diệt trừ hậu hoạn. Nghĩ đến việc giết người Hà Duyệt nhịn không được run sợ, hắn ở thế kỉ 21, đừng nói giết người giết gà còn chưa làm qua tuy nói trên tin tức có rất nhiều tên đáng giận, có khi cũng hận không thể cho một đao nhưng thật sự muốn chính mình động thủ....aizzx...." Thải Hà ngươi không hiểu đâu...."

Thải Hà im lặng nhìn Hà Duyệt, con người này rõ ràng có thể mê hoặc người khác thậm chí là giết họ chỉ bằng ánh mắt nhưng tâm tính lại đơn thuần ôn nhu như vậy. Thải Hà còn thật sự hỏi:" Cho dù người này uy hiếp đến người trọng yếu nhất của chủ tử, chủ tử cũng không tính giết?"

Hà Duyệt cười lắc lắc đầu, "Nếu có người muốn giết ta thậm chí là người trọng yếu của ta, ta tuyệt không bỏ qua cho đối phương." Hà Duyệt nhìn biểu tình kinh ngạc của Thải Hà, cười cười nói tiếp:" Ở trong hậu cung to lớn như vậy, chuyện ngươi lừa ta gạt là không thể tránh được, người may mắn sống yên ổn cũng có người phải trả giá đại giới, nếu ai cũng sống như vậy không phải thực khủng bố sao, ít nhất Hà Duyệt ta không muốn trở thành đối tượng để hàng ngàn hàng vạn oan hồn nơi đây nguyền rủa."

Thải Hà cùng Tử Ngọc đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Hà Duyệt, các nàng gặp qua nhiều người, nghe qua hàng trăm câu nói nhưng chưa từng qua người như thế, không phải quá đơn thuần cũng không biết đầu cơ trục lợi, vẫn là.... Nhìn nhau thản nhiên tươi cười, tiếp tục làm chuyện của mình. Từ khi các nàng nhận được mệnh lệnh của chủ công, chỉ biết các nàng hầu hạ chủ tử là người ngoại tộc bằng không chủ công cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư trên người này như vậy.

Trong điện vẫn là không khí hòa thuận vui vẻ, vui cười bốn phía, chuyện của Triệu Hạ dường như chưa giải quyết được gì, nhưng việc này người có tâm chân chính sẽ không quên ít nhất là Lãnh Diệc Hiên đang thu liễm ý cười đứng ngoài điện. Trong nháy mắt xuất hiện thêm cái bóng màu đen, Lãnh Diệc Hiên không mở miệng chỉ hơi nâng nâng tay trái, bóng đen giống như một trận gió biến mất không thấy lưu lại một mình Lãnh Diệc Hiên ngoài điện, khôi phục ý cười lặng lẽ rời đi.

Lúc Hà Duyệt nhớ tới Triệu Hạ thì thời gian đã tối muộn, khiếp sợ nghe Thải Hà nói hai chữ biến mất, nói khó nghe hơn kỳ thật là đã chết, làm hắn ba ngày liên tiếp gặp ác mộng, thân thể không khỏe mấy ngày.

( Khổ thân =)) )