……Trước mặt có một màn sương mù dày đặc, Lý Đông Đình đang đi trên đường, cảm giác mình hình như bị lạc đường, chàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một cô gái duyên dáng đang đi trước mặt mình, liền theo bản năng đi theo. Đến gần, chàng muốn đuổi đi lên hỏi đường thì bóng dáng kia lại biến mất trong sương mù. Lúc chàng đang mù mịt nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy bên chân mình có thêm dòng suối, chàng đi dọc theo dòng suối tiến về phía trước, sương mù dần dần tan đi, bốn phía ánh nắng tươi sáng, cuối cùng chàng cũng nhớ ra, nơi này hình như là con suối rộng ở Bộc trại. Mà cô gái vừa rồi lại xuất hiện trong tầm mắt chàng, cô đang ngồi ở bờ suối cách đó không xa, duỗi đôi chân trần xuống suối chơi đùa trong nước. Bấy giờ Lý Đông Đình mới thấy rõ, cô gái đó là Mai thị Bùi gia. Cô cúi xuống, xắn quần lên đến bắp chân, để lộ mắt cá chân thon thả, đá đôi chân trần xuống suối, trông cô vui vẻ và lãng mạn như một thiếu nữ. Ánh nắng trên đầu chiếu lên đôi chân trần của cô khiến đôi chân trần trở nên rực rỡ, trắng đến lóa mắt.

Lý Động Đình cảm thấy cả người nóng bừng, tim cũng đập nhanh hơn. Trong lòng biết mình không nên nhìn, thế nhưng bước chân lại không nỡ rời đi. Đang lúc do dự, cô gái bên bờ kia dường như chú ý tới chàng mà dừng lại, ngước mặt lên, nhặt lên một hòn đá ném về phía chàng, lạnh lùng nói:

– Lý đại nhân, ngài nhìn đủ chưa?

Hòn đá rơi xuống suối bên chân chàng, bọt nước bắn lên chân chàng lạnh lẽo, nóng lạnh đan xen, dưới kích thích mãnh liệt, chàng rùng mình một cái, mở choàng mắt ra.

Lý Đông Đình ngơ ngẩn một lát mới ý thức được đó chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Tuy chỉ là một giấc mơ nhưng cảm giác chân thực đến mức sau khi tỉnh lại một lúc, nhịp tim của chàng vẫn hơi đập nhanh, miệng khô khốc và rất khó chịu. Chàng đứng dậy xuống giường, thắp một ngọn nến sáng lên, rót nước uống và đi đẩy cửa sổ ra, hít thở không khí mới mẻ mấy hơi bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.

Lý Đông Đình liếc nhìn đồng hồ cát, thấy đã đến cuối giờ sửu (ba giờ sáng), ngoài cửa sổ đen nhánh, giờ dậy còn hơi sớm liền thổi tắt đèn trở lại giường nằm xuống, thế nhưng mãi mà vẫn không ngủ được.

Đã qua ba bốn tháng kể từ khi phụ nhân Bùi gia và mẹ chồng vì chuyện kiện tụng mà đến gặp chàng, bây giờ đã là mùa xuân năm sau. Chàng chưa từng gặp lại người phụ nữ đó, ban ngày cũng không nghĩ đến cô nhiều. Thế nhưng mấy tháng gần đây, giấc mơ giống như vừa rồi cũng không phải lần đầu tiên.

Điều này khiến Lý Động Đình cảm thấy có chút phiền muộn, đồng thời cũng thấy uể oải khó chịu khi một người phụ nữ đã có gia đình liên tục xuất hiện trong giấc mơ của chàng, mơ hồ mang đến ý nghĩa ham muốn nào đó.

Sau khi giấc mơ kiểu này xuất hiện nhiều lần, chàng ý thức được từ sau khi thê tử qua đời, có lẽ bản thân đã độc thân quá lâu rồi và cần một người phụ nữ ở bên.

Nhưng không biết vì sao, chàng lại không có chút hứng thú về việc này.

Cuối cùng chàng quy kết những mâu thuẫn này là do mình quá bận rộn và mỗi ngày có quá nhiều việc phải lo, thật sự không có tinh lực đâu mà để nghĩ đến chuyện đó nữa.

……

Lý Động Đình từ từ bình tĩnh lại, vừa nhắm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói của Trương Phú truyền tới:

– Đại nhân! Đại nhân!

Lý Đông Đình mở choàng mắt ra, lập tức xuống giường, khoác áo rồi ra mở cửa.

– Có chuyện gì? – Chàng hỏi.

– Bẩm đại nhân, thái giám Thượng Phúc phái một vị bí sứ tới ạ. – Trương Phú tay cầm giá nến vừa bẩm báo.

– Ông ta có nói vì sao tới không?

– Không biết được ạ? Chỉ là bí sứ có vẻ rất gấp, nhắc là có tình huống khẩn cấp muốn gặp đại nhân.

Lý Đông Đình gật đầu:

– Ngươi đi đi. Ta qua đó ngay.

Trương Phú đi rồi, Lý Đông Đình nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

……

Từ lúc Bùi Trường Thanh đi rồi, Vạn thị ngày ngày đau khổ, để chăm sóc bà, Mai Cẩm đã đóng cửa y quán. Qua mùa đông này tới mùa xuân năm sau ấm áp, sau nửa năm, Vạn thị mới dần dần hồi phục lại, bắt đầu ngóng trông đếm ngày con trai trở về. Thấy cuối cùng bà cũng đã bình phục sau một trận đả kích, hơn nữa dạo gần đây cũng thường xuyên có bệnh nhân đến xin mình khám bệnh, Mai Cẩm lại mở y quán, cuộc sống dần dần trở nên bình yên. Không ngờ ngày hôm nay, Vạn Đại con trai Vạn Bách Hộ huyện Quân Đài tới, nói mẫu thân mình thấy không khỏe trong người, không ăn được, muốn mời Mai Cẩm qua đó khám bệnh xem thế nào.

Từ sau khi Bùi gia xảy ra chuyện, Vạn cữu mẫu lo lắng cho Vạn thị đau khổ không nguôi mà năm ngoái còn tới Mã Bình thăm Vạn thị, hiện giờ bà ấy bị ốm, Mai Cẩm tất nhiên phải qua đó thăm khám. Vạn thị muốn đi cùng Mai Cẩm, nhưng không may là mấy ngày hôm trước bà bất cẩn bị ngã, chân cẳng khó đi lại, đành phải để một mình Mai Cẩm đi. Bà dặn dò con dâu cẩn thận, còn bảo Mai Cẩm mang theo rất nhiều thứ, cho hết lên xe mà Vạn Đại mang tới, xuất phát đi Quân Đài.

Huyện Quân Đài cách Mã Bình khá xa, đi hai ngày mới đến nơi. Mai Cẩm khám cho Vạn cữu mẫu xong đã ở lại Vạn gia mười ngày, đợi sức khỏe của bà đã dần dần chuyển biến tốt mới xin phép về nhà. Vạn Bách Hộ cảm kích thế nào không cần phải nói, bảo Vạn Đại tiếp tục đánh xe đưa Mai Cẩm về Mã Bình, nửa xe là quà đáp lễ, Mai Cẩm muốn từ chối cũng không được, đành phải nhận lấy. Ngày hôm nay xuất phát từ sáng sớm và tới giữa trưa thì đi đến một nhà xưởng có tên là Hồng Sơn, thấy phía trước có một nơi dừng chân dành cho người qua đường nghỉ chân ăn uống, Vạn Đại liền dừng xe lại, cùng Mai Cẩm đi vào đó ăn cơm trưa.

Đúng như tên gọi, nhà xưởng Hồng Sơn được đặt theo tên của một mỏ đồng ở Hồng Sơn gần đó. Xưởng đồng rất lớn, hàng ngày có vô số người ra vào Hồng Sơn, vì vậy, dù nơi này đã xuống cấp nhưng công việc kinh doanh vẫn đông đúc, rất nhiều người ngồi đó, hai người đợi rất lâu mới được ăn cơm trưa. Lúc đi ra, Vạn Đại ngồi đằng trước đánh xe, Mai Cẩm đi lên thùng xe đóng cửa lại, cô nhìn thấy sọt đựng đầy gạo và mì bên cạnh đã bị dịch đi từ giữa chuyển sang bên chân của mình, nghĩ trên đường xóc nảy gây ra nên cũng không để ý, chỉ thấy hơi vướng chân mà thôi. Cô muốn dịch cái sọt về vị trí ban đầu, vừa mới cúi xuống thì phát hiện một góc sau cái sọt lại có một người đang cuộn tròn ở đó.

Đó là một thiếu niên tuổi tầm mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhưng mà quần áo trên người vừa rách vừa bẩn, đầu, mặt, cổ, tay chân đi giày rơm rách rưới đầy bùn đất, nom có vẻ như ít nhất một hai tháng đã không tắm rửa, cánh tay và trên đùi còn có vết bầm tím, lúc này đang nhắm nghiền mắt, hai chân gập đến bụng, cuộn tròn lại nằm ở trong góc của thùng xe, hình như đã bị hôn mê.

Mai Cẩm giật mình hoảng sợ.

Cô xác định sáng nay lúc rời khỏi Vạn gia trong xe không hề có người khác. Bây giờ đột nhiên có thêm một thiếu niên, khả năng lớn nhất khi cô và Vạn Đại dừng xe lại ăn cơm, thiếu niên này đã lẻn trèo lên và trốn vào trong.

Mai Cẩm nhìn thiếu niên một chốc lát, đưa tay chạm vào trán cậu ta, rất nóng, cô do dự.

Thiếu niên này là ai? Tại sao lại trèo lên chiếc xe vô tình gặp và trốn ở trong này?

Xe la đột nhiên chậm lại, phía trước có tiếng quát to, hình như là có cuộc kiểm tra trên đường. Mai Cẩm đang muốn hỏi Vạn Đại có chuyện gì, thiếu niên kia lại đột nhiên mở mắt ra, lại đưa tay ra viết nhanh dòng chữ “cứu ta, cầu xin ngươi” ở bên dưới chân cô. Viết xong thì ngước lên nhìn cô, trong mắt là sự sợ hãi.

Mai Cẩm sửng sốt. Lúc này tiếng ồn ào bên ngoài xe đã rất gần, không kịp nghĩ nhiều, cô theo phản xạ dịch cái sọt về vị trí cũ, lại đặt bọc quần áo lên trên đó.

……

Bên ngoài xe, Vạn Đại đang ngăn cản hai binh đinh xưởng quặng Hồng Sơn để ngăn cản họ.

Mỏ đồng Hồng Sơn có sản lượng dồi dào và quy mô lớn. Để quản lý thợ mỏ, chủ xưởng đã tổ chức một nhóm tay đánh đấm có trang bị võ trang làm việc cho mình. Sáng sớm hôm nay, một hầm mỏ đột nhiên sụp đổ, hiện trường vô cùng hỗn loạn, qua cuộc kiểm tra, phát hiện có mấy chục thợ mỏ đã bỏ trốn trong hỗn loạn. Bởi vì vừa mới xảy ra không bao lâu, đoán những thợ mỏ kia trốn chưa được xa, chủ xưởng liền tổ chức nhân thủ đi tìm kiếm những nơi phụ cận. Hai binh đinh này phụ trách tuần tra ở giao lộ này, thấy xe la của Vạn Đại thì muốn tiến hành kiểm tra.

Vạn Đại nói rằng trong xe không có ai khác ngoại trừ biểu tẩu của mình. Hai binh đinh muốn tới sau xe để kiểm tra.

Mai Cẩm nghe thấy nói muốn mở cửa xe của mình, cô lo lắng đến mức tim đập mạnh. Cô đoán được, thiếu niên này chính là một trong những thợ mỏ nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn.

Vốn dĩ cô cũng không biết thiếu niên này, hoàn toàn không cần mạo hiểm để cứu cậu ta, thế nhưng sau khi suy nghĩ nhanh chóng, Mai Cẩm vẫn quyết định cố gắng che giấu cho cậu. Nếu đến cuối cùng không giấu được và bị phát hiện, cô cũng có thể đùn đẩy nói là thiếu niên này đã trèo lên và trốn trong khi không có ai ở bên trong, mình không hề biết gì cả.

Mai Cẩm lấy lại bình tĩnh đẩy cửa ra, nói với hai binh đinh kia:

– Chúng tôi sáng sớm từ huyện Quân Đài đi tới đây, tôi là người Mã Bình, cũng là lang trung. Hai ngài có thể đi hỏi thăm là biết, ở Mã Bình không ai không biết tôi mở Tu Tồn Đường. Tôi đang gấp rút trở để đi khám bệnh cho người ta! Vị Thổ thư phủ Long Thành của các ngài cũng biết, tôi và Thổ ty Lý đại nhân có biết nhau, tôi đang phải gấp rút chạy về để khám bệnh cho người Thổ tư phủ. Các ngài muốn kiểm tra thì kiểm tra mau một chút, tránh làm ảnh hưởng chuyện quan trọng của tôi!.

Nói xong, cô từ chỗ ngồi đứng lên.

Một binh đinh vẫn luôn nhìn cô từ lúc cô xuất hiện, trên mặt đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, kêu lên:

– Là ngươi hả! Cô nương chính là nữ lang trung đã cứu ta ở huyện Mã Bình! Là ta đây, Lưu Tam đây! Cô nương có nhận ra ta không?

Mai Cẩm ngẩn người, nhìn kỹ anh ta một chút, bấy giờ mới nhớ ra, đó là bệnh nhân đã bị cảm nắng mà cô và Bùi Trường Thanh đã cứu ở bên ngoài Hồi Xuân Đường lúc cô vừa tới Mã Bình không lâu.

– Bùi nương tử! Thật không ngờ lại gặp cô nương ở đây! Năm ngoái, sau khi khỏe hẳn rồi ta đã tìm được người thân của mình và được sắp xếp tới đây làm việc. Sáng nay ở mỏ quặng xảy ra chút chuyện, có mấy người đã chạy trốn, chủ xưởng yêu cầu chúng ta đi tìm khắp nơi. Nếu là cô nương vậy thì không cần kiểm tra đâu, ngươi còn phải đến Thổ tư phủ khám bệnh nữa. Bọn ta không dám trì hoãn cô nương nữa, cô nương mau đi đi!

Lưu Tam nói xong, vội vàng kéo đồng bạn của mình sang một bên, vẻ mặt đầy tôn trọng.

Mai Cẩm nhớ Lưu Tam này từng nhắc tới, nói muốn nhờ cậy người thân thích là một oa đầu mỏ quặng, không ngờ thật trùng hợp khi anh ta lại làm việc ở chỗ này và còn gặp lại anh ta. Thấy anh ta nhường đường, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười gật đầu với anh ta, đóng cửa lại và ngồi xuống.

Vạn Đại thấy không có việc gì một lần nữa đánh xe lên đường.

Đi ra ngoài được một lúc, Mai Cẩm lấy bọc hành lý xuống và dịch cái sọt đi, nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên vẫn nhắm nghiền mắt, lông mi rất dài, hơi run rẩy, trên trán túa mồ hôi.

– Đệ là ai? Là người ở đâu, tại sao lại bị bán làm hắc đinh ở chỗ này? – Mai Cẩm thì thầm hỏi cậu.

Thiếu niên mở mắt ra nhìn Mai Cẩm, chỉ chỉ cổ họng của mình, lại dùng ngón tay viết mấy chữ:

– Ta sẽ báo đáp ngươi.

Mai Cẩm nhăn mày lại.

Trước đây cô đã nghe ai đó nói rằng để mở rộng số lượng thợ mỏ, một vài quặng mỏ có bối cảnh sẽ lén lút mua người từ trong tay đám buôn người với giá cực thấp để làm thợ mỏ, thợ mỏ phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, đãi ngộ còn không bằng heo chó, chỉ cần không chết đói là được. Nhưng điều làm cho người ta giận sôi lên chính là bọn buôn người để bớt việc và tránh rắc rối đã hạ độc câm cho những thợ mỏ này. Thoạt nhìn thiếu niên này dường như cũng bị hạ độc câm.

Thiếu niên viết xong mấy chữ này thì như bị kiệt sức, lại nhắm mắt lại.

Mai Cẩm lại sờ trán cậu, vẫn nóng rực. Cô suy nghĩ một chút, quyết định mang cậu ta về nhà chữa khỏi bệnh rồi tính sau.