Ở đằng xa thì ném đá, đến gần thì vung đao.

Liễu Nhứ phán đoán sai lầm, suýt nữa đã dồn bản thân mình vào đường cùng, kẻ thù người đông thế mạnh, cung tiễn sau lưng nàng hoàn toàn không thể dùng được.

Nhìn thấy mấy người đen kịt càng lúc càng đến gần mình, Liễu Nhứ lảo đảo lùi lại, sau lưng nàng chính là vách núi cao hơn mười thước.

Sơ suất rồi, sơ suất rồi! Lần này là do nàng quá kích động rồi!

Hai huynh đệ Trương Cẩu Đản nhìn thấy một tiểu cô nương bị dồn đến vách núi thì tự cho là bản thân đã nắm chắc toàn cục, thế là bọn hắn hô hào các huynh đệ ngừng ném đá.

“Ả kỹ nữ, ta xem ngươi còn mánh khóe gì không!” Thấy Liễu Nhứ đã đến đường cùng, Trương Nhị Cẩu không kiêng kỵ mà bắt đầu sỉ nhục.

Một đám người cũng học theo, hàng loạt những lời ô uế thoát ra miệng bọn hắn.

Trong khi đám kẻ xấu này đang dương dương tự đắc thì ở phía sau Liễu Nhứ mà bọn hắn không nhìn thấy, nàng đã lặng lẽ sờ lên đao bổ củi.

Liễu Nhứ nghe đám người này không ngừng mắng chửi, sỉ nhục mình thì trong lòng nàng cũng hơi hối hận.

Nàng đã quá tự phụ, nàng căn bản không ngờ trên đỉnh núi lại có nhiều người như vậy, nếu biết sớm, nàng đã cầm cây đao lớn kia đến, nàng phải chém đám người này ra như chặt dưa chuột mới phải.

Nàng không thể nhảy xuống núi, vất vả lắm mới được sống lại một lần, nàng không muốn chết, cũng không thể tùy tiện để người khác giết mình.

Nếu rơi vào tay đám người này thì vẫn chưa biết kết cục thế nào, nhưng với sực lực này của nàng mà phải chết trong tay đám người tép riu này thì làm sao nàng cam tâm?

Nàng có thể thu hồi lại lần cược này không?

Trương Nhị Cẩu thấy vẻ mặt đầy thù hận của nàng nhìn chằm chằm vào mấy huynh đệ bọn hắn thì vừa cười vừa nói: “Đại ca, ngươi xem ánh mắt của tiểu nương tử kia! Có phải ả muốn ăn chúng ta không?”

“Ha ha, tiểu nương tử đừng gấp! Muốn ăn chúng ta chẳng phải rất dễ dàng sao? Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi.

” Lời này của Trương Nhị Cẩu hàm súc quá mức khiến đám nam tử xung quanh đều nở nụ cười.

Thế nhưng trong lúc cả đám đang cười như điên thì Liễu Nhứ đã hành động, nàng không còn chậm chạp như vừa rồi nữa, lần này nàng đã dùng hết sức xông về phía trước.

Cơ thể của nàng càng lúc càng nhẹ, trong chớp mắt đã bay thật xa, trước khi đám kẻ xấu này còn chưa nhìn thấy rõ động tác của nàng thì đao đã bổ xuống người bọn hắn.

Xung quanh nàng đều là kẻ thù, Liễu Nhứ cũng không quan tâm, nàng chém lung tung một trận, trong nháy mắt đã có rất nhiều người bị thương ngã xuống.

Nàng đã dùng hết sức lực, với sức mạnh này thì đến đá cứng cũng không ngăn được chớ đừng nói đến cơ thể với máu thịt bình thường.

Chờ đến khi người đến gần nàng lần lượt ngã xuống, trải qua nhiều lần như vậy Liễu Nhứ phát hiện người càng ngày càng ít, mà trên đao, trên người và trên tay nàng đều là vết máu, máu đỏ tươi nhuộm lớp y phục màu vàng nhạt của nàng thành đỏ đậm thì kẻ thù đều đã ngã xuống.