Bó chân có thể làm dịu cảm giác nhức mỏi, sưng phù, ê ẩm nhưng Liễu Nhứ chỉ mới từng xem qua video mà chưa từng tận tay làm thử nên không biết cách mình buộc chặt như vậy có chính xác không.

Hơn nữa, nàng lại dùng ga trải giường, ga trải giường không đủ chắc nên rất có khả năng hoàn toàn vô dụng, vì vậy Liễu Nhứ xem như mình chỉ thử nghiệm một lần.

Sau khi đã tỉ mỉ bó chặt hai bắp chân, nàng kết thúc bằng một nút thắt rất đẹp.

Xem như đôi chân này đã được bó chặt rồi, có lẽ ngày mai sẽ biết rõ hiệu quả thế nào.

“Tỷ, tỷ không bó cho mình sao?” Liễu Duệ thấy tỷ tỷ chỉ bó chân cho mình xong lại nằm xuống nghỉ ngơi thì trên mặt hắn tỏ ra thắc mắc.

Liễu Nhứ xoa đầu đệ đệ mình: “Chân của tỷ không đau nên không cần bó.

Duệ Nhi, nếu chân của đệ không thoải mái thì phải lập tức nói cho tỷ biết!”

Liễu Duệ rất thắc mắc vì sao tất cả mọi người đều đau chân, nhức mỏi mà tỷ tỷ của hắn lại không cảm thấy đau chân? Vì sao tỷ tỷ lại tài giỏi như vậy?

Hắn chỉ thắc mắc trong lòng mình mà không nói ra miệng, nếu không Liễu Nhứ cũng không biết phải giải thích thế nào.

Thấy mọi người mệt đến mức không thở nổi, Liễu Nhứ lại thành thật cảm ơn ông trời, nếu không nhờ có được cơ thể khỏe mạnh kỳ lạ thế này thì nàng cũng không biết mình có thể sống được mấy ngày.

Thỉnh thoảng lại có một làn gió nhẹ lướt qua khiến cánh rừng mát mẻ hơn.

Liễu Nhứ nằm nhìn những chiếc lá cây trên đỉnh đầu mình, Liễu Duệ cẩn thận nằm xuống bên cạnh nàng.

Ngoại trừ tiếng gió thoang thoảng, trong rừng cũng chỉ còn lại tiếng ngáy của mọi người đã ngủ say.

Tất cả mọi người đã quá mệt rồi, đến con bò vàng của thôn trưởng cũng sắp không chịu đựng được nữa, thỉnh thoảng đánh nó thế nào nó cũng không phản ứng…

Nhắm mắt lại, Liễu Nhứ luôn cảm thấy bất an, nàng cũng không biết cảm giác này xuất phát từ đâu nhưng trong lòng luôn thấy sốt ruột.

“Nhứ Nhi, Nhứ Nhi tỉnh lại! Chúng ta nên xuất phát nữa rồi.” Liễu Nhứ bị Lý Tam Nương đánh thức.

Trong lúc nàng suy nghĩ lung tung thì đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ cũng không hay.

Thôn trưởng đã đánh thức mọi người trong thôn.

Đoàn người ăn lót dạ một ít, rồi lại thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường.

Khoảng giờ thân, ánh nắng vẫn còn rất gắt, tuy nhiên đã dịu hơn lúc mặt trời lên cao rất nhiều.

Họ đang trên đường chạy thoát thân nên không có cơ hội để chọn thời tiết, cho dù thời tiết có nóng hơn thì vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, phía trước chính là Dương Thành rồi, có lẽ đến được Dương Thành thì mọi người sẽ được nghỉ ngơi.

Sau chuyện xảy ra vào tối hôm trước, mọi người đều rất biết ơn Liễu Nhứ nên lúc dừng lại nghỉ ngơi cũng có nhiều người đến chỗ của Lý Tam Nương trò chuyện.

Đến thôn trưởng Liễu Tự Sơn cũng rất xem trọng nhà Liễu Nhứ, vì trong đoàn người của bọn họ cũng chỉ có cha con bọn họ là thợ săn, chưa cần quan tâm đến khả năng săn bắn của họ thế nào mà chỉ riêng phần bắn cung đã cực kỳ cao siêu rồi.