Bách Thần cùng Lư đại nhân rời kinh thành vừa đúng mười ngày, bọn họ rửa sạch oan khuất cho người bị á oan, còn bắt được hung phạm.

Mười ngày này đều bận đến tối mặt, Lư đại nhân cũng là người cuồng công tác, bọn họ nhiều khi vội vàng đến cơm cũng không thể ăn. Bách Thần căn bản không rãnh nghĩ đến án kia ở kinh thành, cũng may Tiêu Lẫm làm việc hắn yên tâm, chỉ chờ sau khi hồi kinh cùng hắn gặp mặt rồi nói.

M

ột đường bôn ba mệt nhọc, vừa trở lại kinh thành, không kịp về nhà rửa mặt liền phải đi Đại Lý Tự gặp Lạc Lan Dạ báo cáo công tác, nộp công văn.

Sau khi hoàn thành, Bách Thần hỏi Lạc đại nhân về vụ án nữ thi.

Không ngoài dự liệu của Bách Thần, không tìm thấy nhân chứng vật chứng, không biết thân phận của những thi thể kia, mười mấy ngày ngày trôi qua, án này giống như trâu đất xuống biển, chậm rãi không có động tĩnh.

Chỉ sợ thật mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng án treo. Bách Thần ẩn ẩn cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn của Kỳ Lân Phường mới có thể tìm được manh mối.

Trừ lần đó ra, Bách Thần còn nghe nói một chuyện -- Liễu Như Phong muốn lại lần nữa thành thân, cuối tháng này tổ chức hôn lễ.

Vị này là mỹ nam có một không hai ở kinh thành, muốn thành thân không phải chuyện gì hiếm lạ, trước kia cũng đã nghe Khương Hạo Nhiên nói qua. Mấu chốt vấn đề là đối tượng thành thân, lần này hắn gả cho nhân vật cực kỳ lớn -- Thái Tử.

Nguyên nhân thành thân cũng phi thường kỳ lạ, bởi vì gần đây thân thể Đức Huệ Đế không được tốt, Thái Tử lấy hiếu làm cảm động trời, chủ động khẩn cầu vì phụ hoàng xung hỉ, còn lý do chọn Liễu Như Phong, nhóm người hóng chuyện ở Đại Lý Tự đều tỏ vẻ không biết.

Bách Thần chỉ có một suy nghĩ: Chuyện xung hỉ này đúng là không thay đổi.

……

Mang theo một đống nghi vấn về đến nhà, Bách Thần còn chưa kịp uống một ngụm chè hạt sen lạnh Băng Nhi làm cho hắn, Tiêu Lẫm liền chạy tới.

Vừa lúc Bách Thần cũng có rất nhiều vấn đề muốn cùng hắn thảo luận.

Không nghĩ tới Tiêu Lẫm vừa thấy hắn liền nhíu mày, “Ngươi gầy.”

??? Mới mười ngày mà có thể nhìn ra hắn gầy? Thế tử gia đôi mắt của ngài là thước dây sao?

“Chỉ là rắn chắc hơn thôi.” Bách Thần buông chén, nói giỡn, “Ngươi xem cơ bắp của ta.”

“Được, rắn chắc.” Tiêu Lẫm ngồi xuống, “Uống chè đậu xanh trước đi, hạ nhiệt rồi nói.”

Bách Thần:……

Giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử là như thế nào! Cơ bắp nhỏ này, hắn vất vả lắm mới luyện ra!

Tức giận một hơi uống hết nửa chén đậu xanh, lửa trong thân thể thật sự tan đi không ít.

Bách Thần cùng Tiêu Lẫm nói chuyện Liễu Như Phong lần nữa, Tiêu Lẫm tỏ vẻ hắn cũng mới biết.

“Nhưng Thái Tử trước kia không phải đã cưới chính thê sao? Thái Tử Phi cũng khoẻ mạnh, chẳng lẽ Liễu Như Phong gả vào làm trắc phi?” Bách Thần thập phần khó hiểu lột quả nho.

“Nạp trắc thất không thể tính là xung hỉ, phải là cưới vợ, Liễu Như Phong nghe nói làm bình thê.” Tiêu Lẫm lấy quả nho từ bên miệng Bách Thần đi, “Băng Nhi đã làm cơm chiều, đều là món ngươi thích. Ngươi đã uống chè đậu xanh, lại ăn nho, ta sợ ngươi hư bụng.”

…… Bách Thần nhìn quả nho đi xa, lại nghĩ đến những món hắn thích, ta nhịn.

Bách Thần hiểu rõ, “Thái Tử cũng thật dụng tâm.”

Cái gọi là bình thê cũng là có có trên có dưới, nói trắng ra vẫn là làm thiếp, bất quá dễ nghe hơn một chút, nói vậy chuyện này không chỉ có xung hỉ, cũng là cho Liễu tướng cùng Liễu Như Phong mặt mũi.

“Xem ra người ngày ấy chúng ta thấy ở chở Thất Tịch là Thái Tử?” Bách Thần đột nhiên nghĩ đến, “Khi đó bọn họ thái độ thân mật, nói vậy không hoàn toàn là lệnh của cha mẹ.”

“Liễu Như Phong không gật đầu, Liễu tướng tự nhiên sẽ không buộc hắn tái giá.” Tiêu Lẫm khẩu khí trung mang theo khinh thường, “Nữ nhi gả cho Ngũ hoàng tử, nhi tử lại gả cho Thái Tử, về sau vô luận là ai thượng vị hắn đều có chỗ dựa, Liễu tướng thật đa mưu túc trí.”

“Liễu công tử cũng không ngốc.” Bách Thần thấp giọng nói: “Người sáng suốt đều nhìn ra cơ hội của Thái Tử rất lớn.”

Liễu tướng là cáo già, Liễu Như Phong trò giỏi hơn thầy, gả cho Thái Tử so với gả cho Ngũ hoàng tử hỉ nộ vô thường tính cách táo bạo ổn thỏa quá nhiều, thu được hồi báo tần suất cũng lớn hơn nhiều.

Tiêu Lẫm nhìn nhìn bốn phía, tiến đến trước mặt Bách Thần nói: “Gần đây Ngũ hoàng tử không màng chính vụ, lời nói việc làm rất là tùy ý, hoàng đế hạ chiếu răn dạy hắn rất nhiều lần đều không thấy thu liễm, nếu còn như vậy, chỉ sợ hoàn toàn bị loại trừ.”

“Hơn nữa Hoàng Thượng gần đây thân thể không được tốt……” Bách Thần thanh âm cực thấp, “Khó trách Liễu tướng cùng Liễu Như Phong sốt ruột như thế, về sau nếu không thành Hoàng Hậu, cũng là Quý Phi, Liễu tướng cũng có cơ hội trở thành quốc trượng. Suy tính này thật cao siêu nha.”

Ngôi vị hoàng đế chính là một khối thịt mỡ mỹ vị nhất thế gian, chỉ cần cùng nó tương quan, đều có thể làm người ta sốt ruột.

“Hy vọng bệnh của Hoàng Thượng có thể tốt lên.” Tiêu Lẫm nói, “Hiện tại hai người này……”

Hắn không nói hết, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Bách Thần hiểu ý Tiêu Lẫm, Thái Tử tính cách mưu mô, lại không có tài cán gì, tâm thái bảo thủ; Ngũ hoàng tử có chút tài cán, dám đánh dám đua, lại có tính cách nóng nảy. Này hai người đều không thể là người được chọn.

Nhưng Thập hoàng tử tuổi nhỏ nghe nói văn  võ song toàn, có triều đại Thái Tổ làm chổ dựa, cũng được Đức Huệ Đế yêu thích. Chỉ tiếc năm nay mới mười ba tuổi, nếu Đức Huệ Đế có thể chống cự 4-5 năm hắn chắc chắn có khả năng.

Hắn cũng hy vọng bệnh của Đức Huệ Đế có thể tốt lên, hắn hiện tại đang ở tân triều, đã sớm cùng cái vận mệnh quốc gia này cùng một nhịp thở.

Bất quá loại hoàng quyền phong kiến này muốn thay đổi không phải một quan thất phẩm tép riu này có thể can thiệp, Bách Thần quyết định trước không bàn chuyện Đức Huệ Đế, hắn còn có vấn đề quan trọng muốn hỏi Tiêu Lẫm.

“Mười ngày này Kỳ Lân Phường có động tĩnh gì không?” Bách Thần nhíu mày nói, “Án nữ thi không hề tiến triển, sợ là không thể xử án, chỉ có thể xuống tay từ bên này.”

Tiêu Lẫm nói: “Bọn người kia cực kỳ giảo hoạt, ra vào đều là buổi tối, còn bọc áo choàng đen cả người, che mặt, ra cửa còn có cao thủ hộ tống; thanh lâu bốn phía đều có người ngày đêm canh gác, võ công không yếu. Ảnh vệ không thể tới gần, chỉ có thể ở nơi xa điều tra.”

“……” Bách Thần có chút không biết nói sao, “Bọn họ có thể làm đến như vậy?”

Ý thức phản điều tra cường đại như thế, boss của Kỳ Lân Phường sợ là khó đối phó. Nói không chừng còn có nội gián triều đình tiếp tay cho giặc, bọn họ muốn tra càng khó.

“Bất quá ta tin tưởng Tiêu huynh, ngươi mấy ngày nay chắc cũng tra ra ít thứ đi?” Bách Thần đối với Tiêu Lẫm cũng đã thập phần hiểu biết, thấy hắn bộ dáng khí định thần nhàn, chứng minh mười ngày này không phải không thu hoạch được gì.

“Vẫn là không thể gạt được ngươi.” Tiêu Lẫm cười cười nói, “Ảnh vệ ngày đêm theo dõi, có một ít phát hiện.”

Bách Thần hưng phấn lên: “Mau nói với ta.”

“Thanh lâu vào ra đông đảo, phần lớn thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng vứt rác lại trông coi không nghiêm mật. Người của ta phát hiện cách dăm ba bữa liền có mấy cái cái vải dầu sọt tre dọn ra, sau đó chở trên xe ngựa suốt đêm đưa ra ngoài thành.” Tiêu Lẫm nói, “Bên ngoài nhìn qua giống vận chuyển đồ ăn, nhưng trên thực tế ta hoài nghi là ngân lượng.”

Bách Thần chấn động, “Bọn họ đem ngân lượng ra khỏi thành? Muốn làm gì?”

Tiêu Lẫm: “Mục đích nhất định không thể cho ai biết.”

“Bạc này đều là những quan viên kia đưa cho thanh lâu đi?” Bách Thần nói, “Thanh lâu này, kiếm được quá nhiều rồi hay không? Cách hai ba ngày liền dọn ra mấy sọt, số lượng này thật sự đếm không được. Qquan viên triều đình bổng lộc đều có hạn, nếu như không phải gia thế phong phú, quanh năm suốt tháng tiêu xài như thế, nếu nói không có vấn đề, ta không tin.”

“Thông minh.” Tiêu Lẫm lộ ra thần sắc thưởng thức, “Những người đó tất nhiên là tham mồ hôi nước mắt nhân dân. Gần đây mấy huyện mất mùa, hoàng đế khai quốc kho bát bạc trắng một trăm vạn lượng, lệnh Hộ Bộ, Công Bộ đem cứu tế, vừa trùng lúc thanh lâu bắt đầu nửa đêm thường xuyên khuân vác hàng hóa.”

Bách Thần sắc mặt đại biến: “Ý của ngươi là có người tham ô bạc cứu tế?”

“Sẽ không lấy hết, nhưng ít nhất không dưới ba phần.” Tiêu Lẫm hơi hơi nheo mắt, mặt trầm xuống mắng, “Súc sinh.”

Các đời quan lại đều sẽ xuất hiện sâu mọt lợi dụng tai ươn ăn xén bạc cứu tế, bọn họ lừa trên gạt dưới, tầng tầng bóc lột, cuối cùng tới tay nạn dân bạc đã ít ỏi không còn mấy.

“Vấn đề này chỉ là suy đoán của chúng ta, cũng không có chứng cứ rõ ràng.” Bách Thần cảm thấy có chút buồn bực.

Tiêu Lẫm nói: “Ảnh vệ của ta theo dõi mười ngày, thấy một người.”

Bách Thần trừng hắn, “Khi nào, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu.”

“Là...” Tiêu Lẫm dừng một giây hóa thân thành đại kim mao, thanh thanh giọng nói nói, “Thấy Công Bộ thị lang Cung Càn Chi Hộ tống người của hắn tới một đại trạch liền đi, ảnh vệ vẫn luôn theo dõi nửa đêm, mới thấy hắn từ chỗ đại trạch kia ra, trở về phủ đệ của hắn.”

“Lại là một con cá lớn a!” Bách Thần mới vừa hưng phấn ba giây, ngay sau đó lại có chút thất vọng, “Nhưng cho dù thấy hắn, cũng không chứng cứ.”

“Ta đã phái Phi Vân đi Phái Huyện bí mật điều tra thu thập một ít chứng cứ, đám Ngự Sử Đài không phải ăn chay.” Tiêu Lẫm nói, “Tin cùng chứng cứ đã dâng lên, bọn họ cả ngày quan sát văn võ bá quan, bây giờ có chút chuyện làm rồi.”

Bách Thần muốn khen Tiêu Lẫm làm rất tốt, nhưng lại có chút nghi ngờ, “Vạn nhất bên trong Ngự Sử Đài cũng có nội gián thì làm sao bây giờ?”

“Tin là giao cho Ngự Sử Đài La đại nhân.” Tiêu Lẫm nói, “Ai đều có khả năng là nội gián, hắn tuyệt không khả năng.”

La đại nhân này Bách Thần cũng biết, hắn là có tiếng “Vừa xú vừa ngạnh”, nhân vật khó nhất Ngự Sử Đài, hắn tính tình táo bạo, lại cương trực công chính, mặt mũi ái cũng không cho, thường xuyên nộp thư buộc tội những quan viên phẩm hạnh không tốt, còn thường xuyên giáp mặt mắng đến bọn họ mặt đỏ tai hồng.

Cái này, sợ là sắp mở màn tuồng hay rồi.