Vốn, hệ thống chỉ là muốn yên lặng, nhưng càng nghĩ, nó lại càng ức chế, không chịu đựng được mà kêu gào.

[ Ký chủ!!! Không phải bàn bạc tốt rồi sao? Ngươi vừa mới nói cái gì vậy!!!]

"Là ngươi dạy ta phải lấy tính mạng ra uy hiếp." Bị hệ thống chất vấn, Kỉ Tình vừa không vui lại vừa nghi hoặc.

[ Bổn hệ thống bảo ngươi dùng tính mạng của mình uy hiếp, chứ không phải bảo ngươi đi làm cuồng đồ uy hiếp tính mạng của hắn!!!]

Phiền muộn rũ mắt, Kỉ Tình liền có chút không phục nói:"Có gì khác nhau sao? Miễn hắn ngoan ngoãn ở lại là được rồi, quân tử không câu nệ tiểu tiết."

[.....................]

Lúc này, không riêng gì hệ thống, Cố Thừa Trạch cũng kinh ngạc quá độ. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là thở dài, buông chốt cửa ra, một lần nữa đi trở về.

Không thể không nói, Cố Thừa Trạch đối với nguyên chủ vẫn là không tồi. Phòng bệnh mà hắn chọn tuy không phải là phòng tổng thống, nhưng chí ít vẫn là phòng đơn điện nước tiện nghi, trên bàn còn chuẩn bị sẵn một đĩa trái cây.

Bên trên vách tường phía đối diện còn có một chiếc ti vi, lúc này đang chiếu phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám.

Cố Thừa Trạch ngồi lên ghế tựa, thuận tay bắt lấy dao nhỏ ở trên bàn, bắt đầu thuần thục gọt táo.

Từng miếng táo nhỏ được đặt vào trong đĩa, vốn chỉ là muốn giết thời gian, nhưng Cố Thừa Trạch lại không ngờ được, mới thoáng chốc bản thân liền đã sắp sửa gọt đến trái táo thứ ba.

Mà những miếng táo hắn gọt, cũng đều đã lần lượt biến mất, bị người nào đó không chút khách sáo ăn mất. Hơn nữa, tốc độ ăn so với tốc độ gọt của hắn còn phải nhanh hơn.

Cố Thừa Trạch ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện người ngồi trên giường đã dán chặt mắt vào trên màn hình. Cũng không biết bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi đó có gì khiến y chăm chú như vậy.

Ngay cả mắt phượng cũng đều mở đến doanh doanh, mi mắt cong cong, tựa như hàm chứa ý cười.

Cố Thừa Trạch biết rõ, anh rể này của hắn rất "xinh đẹp". Có thể nói, giữa vô số tính tình thối nát đó, đây liền chính là ưu điểm duy nhất của y có thể đem lên được mặt bàn.

"Tê" Bỗng dưng, trên tay nhói một chút, lập tức liền đem ba hồn bảy phách của Cố Thừa Trạch kéo về, khiến hắn thấp giọng hít khí. Thì ra, trong lúc thất thần, hắn đã vô tình để lưỡi dao cắt vào ngón tay.

Vết thương không tính lớn, nhưng vẫn như cũ chảy ra máu tươi.

Động tĩnh này của Cố Thừa Trạch cũng đem Kỉ Tình làm tỉnh. Y hơi nghiêng mắt, khi nhìn thấy hắn cắt trúng tay, không chút do dự liền vươn tay bắt lấy cổ tay hắn, kéo tới trước mặt mình.

Bàn tay của y rất mỹ lệ, tựa như bạch ngọc đúc thành.

Sau khi đem tay hắn kéo tới, y liền lập tức hé môi, ngậm lấy đầu ngón trỏ có vết thương nhỏ kia, chậm chạp mút vào.

Ngón tay bị khoang miệng mềm mại bao khỏa, đầu lưỡi ướt át lướt qua trên vết thương, mang theo chút ngứa ngáy, làm đáy lòng Cố Thừa Trạch cũng giống như bị mèo cào, nhìn đến ngây người.

Cho đến khi cánh môi đỏ hồng của y một lần nữa đem ngón tay hắn nhả ra, hắn mới hoàn hồn lại, giống như bị điện giật đem ngón tay thu hồi, vành tai từ từ hiện lên một màu hồng nhạt.

"Cẩn thận một chút."

Bị Kỉ Tình dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn, Cố Thừa Trạch liền quẫn bách dời mắt, nói lảng sang chuyện khác:"Đúng, anh nói muốn li dị với chị của tôi, là thật sao?"

Hỏi ra những lời này, Cố Thừa Trạch cũng có chút tâm thần bất định.

Mặc dù tình cảm chị em của hắn và Cố Thiên Thiên cũng không sâu đậm gì, chỉ có trên danh nghĩa. Nhưng phù sa không chảy ruộng ngoài, Cố Thừa Trạch vẫn là mong nàng có thể cùng Kỉ Tình li hôn.

Không chỉ để nàng tự do, mà còn có thể khiến Cố gia trở về tháng ngày an bình.

"Đương nhiên là thật." Kỉ Tình tùy ý gật đầu, cũng không quá chú tâm.

Nhưng bộ dáng hờ hững này của y, lại chỉ tổn khiến Cố Thừa Trạch nghi ngờ càng sâu, buộc miệng hỏi tiếp:"Tại sao chứ? Trước kia anh chẳng phải..." rất muốn bám chặt chị tôi không buông sao?

Chỉ là, nửa câu đầu nói ra khỏi miệng, nửa câu sau của Cố Thừa Trạch vẫn là bị hắn tự chủ nuốt vào, để sau này lại hỏi. Trước hết, lại hỏi một câu hỏi khác.

"Kia...anh đã liên lạc với chị ấy chưa?"

"Điện thoại mất rồi. Nếu không..." Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cố Thừa Trách, Kỉ Tình liền đề nghị:"Cậu giúp tôi điện cho cô ta đi."

"....................." Không ngờ bản thân nhất thời tò mò, lại bị xem thành người đưa thư, Cố Thừa Trạch liền có điểm bất đắc dĩ.

"Được rồi." Nhưng rốt cuộc, chuyện quan hệ trọng đại, hắn suy nghĩ một chút cũng liền đồng ý:"Điện thoại của anh đâu? Cả ví tiền nữa. Tại sao khi trở về, anh lại biến thành như vậy?"

Nhớ lại bộ dạng ướt nhẹp như vừa mới được người vớt ra từ trong nước của y, Cố Thừa Trạch ngoại trừ nghi hoặc, cũng chỉ còn lại buồn cười.

"Rơi xuống biển." Có lẽ cảm thấy lời nói của mình hơi khó hiểu, Kỉ Tình liền bổ sung thêm:"Cả tôi và điện thoại."

Y rất nhẹ nhõm liền đem chuyện "bản thân" từng bị giết rồi vứt xác giấu đi.

Nhưng Kỉ Tình không biết, những lời ẩn chứa nội dung không nhỏ này, sau khi liên tưởng với việc y đột ngột muốn li hôn với Cố Thiên Thiên, đã khiến Cố Thừa Trạch sinh ra một suy đoán đáng sợ.

Chẳng lẽ, đêm qua y là mới vừa tự sát, sau đó lại may mắn sống sót trở về?

**A Trạch, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi. Kỳ thực chết rồi cũng có thể trở về.◐.̃◐