Lục lão thái quân thấy cháu ra vẻ ta đây, nghĩ hắn muốn phân rõ ranh giới với Lục gia, trêи mặt còn nét cười nhưng lòng đã lạnh giá.

"Đều là người thân đương nhiên hiểu nhau tường tận." Bà coi như không nhận ra, thân mật vỗ vai Yến Lang: "Mùa đông trời trở rét, đứng đây nói một hồi người đều đông cứng cả rồi. Đi đi đi, về nhà mau. Trong phủ đã chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta từ từ hẵng nói."

"Về nhà" hiển nhiên là về phủ Cao Lăng hầu.

Yến Lang rũ mi, cười bảo: "Vẫn là không được. Ta rời kinh mấy tháng không về lại chưa thờ cúng tổ tiên, lần này hồi kinh, không thỉnh tội thì thôi, chứ sao có thể đến nơi khác uống rượu?"

Lục lão thái quân khó xử, nụ cười miễn cưỡng trêи mặt cũng không duy trì nổi nữa. Lục Minh Phương bị cô bỏ qua vài lần, trong lòng sớm đã khó chịu, bĩu môi, nhõng nhẽo oán trách: "Biểu ca, tổ mẫu biết huynh hồi kinh, trời chưa sáng đã bật dậy tới cửa thành đón. Thành ý của lão nhân gia, còn là tôn trưởng, sao huynh lại phụ lòng thế!"

"Biểu muội, ta còn chưa nói ngươi đâu." Bàn về trình độ mau miệng, hai mươi người Lục Minh Phương cộng lại cũng không phải đối thủ của Yến Lang. Cô nhìn Lục Minh Phương một thân hoa phục rực rỡ, nhíu mày nói: "Nương ngươi không phải vừa mới chết sao? Ngươi còn có thể mặc bộ đồ tươi sáng như vậy? Là một nữ tử mà đạo hiếu cũng không có, nương ngươi dưới chín suối biết được, e muốn điên hóa quỷ!"

Tuy Cao Lăng hầu phu nhân bất công với Lục Minh Phương nhưng rốt cuộc cũng là mẫu thân ruột. Biết tin bà ta chết, nàng ta cũng vô cùng đau buồn, hôm nay ăn diện chỉ vì Lục lão thái quân gợi ý, giờ bị Yến Lang chọc ra, sắc mặt một chốc trắng bệch.

Cao Lăng hầu phu nhân chết có liên quan đến Thẩm Tĩnh Thu, Lục Minh Phương vẫn không tin mẫu thân sẽ tư thông với người ta, nhưng nghe phụ thân nói, tổ mẫu kể, nàng ta có hoài nghi thế nào cũng không thể phản bác.

Nàng ta mơ hồ đoán việc này có nội tình khác, cũng không dám truy đến cùng, càng ngày càng hận Thẩm Tĩnh Thu —— Nếu không tại nàng, mẫu thân sẽ không chết, phủ Cao Lăng hầu sẽ không trở thành trò cười cho cả Kim Lăng, nàng ta sẽ không rơi vào tình cảnh bất kham như này.

Nàng ta oán hận Thẩm Tĩnh Thu ác độc nhưng hâm mộ quyền thế của Thẩm Dận Chi. Trong lòng nàng ta, hai người này không giống nhau.

"Biểu ca." Môi Lục Minh Phương run run, giọng điệu ủy khuất, rưng rưng nói: "Mẫu thân mất sao muội không khổ sở cho được? Hôm nay gắng gượng trang điểm, chỉ là, chỉ là......"

Nàng ta đỏ mặt, nhéo góc áo, nói không nên lời.

"Chỉ là vì cái gì?" Yến Lang khó hiểu nhìn nàng ta: "Mỡ heo che tâm, muốn vận y phục xinh đẹp, ngay cả mẫu thân mất cũng không rảnh quan tâm?"

Cô nhăn mày, không tán đồng bảo: "Minh Phương, lòng hư vinh của ngươi thật sự quá nặng, đến nỗi lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt lên trêи chín tầng mây!"

Lục Minh Phương: "......"

Hệ thống cắn hạt dưa hỏi: "Tú Nhi, đập lớn Tam Hiệp(1) sắp bể, muốn gội đầu không?"(Ý ở đây chỉ cơn giận sắp bùng của LMP)

Yến Lang lễ phép từ chối: "Không cần, cảm ơn."

Lục lão thái quân thấy cháu ngoại quyết tuyệt, mặt không khỏi lộ vẻ đau thương, bà khẩn thiết hỏi Yến Lang: "Dận Chi, con biết ngoại muốn nói gì phải không?"

Yến Lang lãnh đạm nhìn bà, nhẹ gật đầu một cái khó nhận ra.

Nước mắt Lục lão thái quân vội ào ạt chảy xuống.

Bà nức nở kể lể: "Cữu cữu con hồ đồ, gây ra loại sự tình này, ta vừa giận vừa hận —— Gã là cữu cữu ruột của con, là huynh trưởng ruột của mẫu thân con! Sao có thể, sao có thể...... Sau khi ta chết còn mặt mũi gì đi gặp mẫu thân con đây!"

Hiện tại bà thật sự thương tâm, nước mắt cũng thực lòng, đầu đầy sợi bạc với tiếng khóc run rẩy kể ra nỗi khổ.

Yến Lang yên lặng lấy khăn tay trong ngực giúp bà lau nước mắt.

Lục lão thái quân thấy vậy như bám được phao cứu sinh, bắt lấy tay cô, khổ sở van xin: "Dận Chi, ta biết cữu cữu con đáng chết, biết gã khốn kiếp. Lúc gã gây ra việc này quả thực làm ta......"

Biết nhưng lúc này mới đứng đây than thở thì còn ý nghĩa gì nữa?

Trước vì đại nghĩa quên người thân, giờ tạ lỗi với khổ chủ?

Yến Lang không nghĩ là vậy.

Quả nhiên, Lục lão thái quân khóc xong liền nghẹn ngào thêm "Nhưng": "Dù sao gã cũng là nhi tử ta, là cữu cữu ruột của con!Nếu làm to chuyện, ngoài gã, Lục gia e cũng giữ không nổi. Cữu cữu con phạm sai lầm nhưng đám người còn lại vô tội a!"

"Cữu cữu con đã quyết thượng sớ thỉnh tội, từ chức, ăn chay niệm phật, dùng tuổi già của gã sám hối." Bà kéo tay Yến Lang, khóc lóc: "Dận Chi, con là một hài tử hiểu chuyện......"

Yến Lang lạnh nhạt đẩy tay bà ra, đáp:"Không, ta không phải."

Lục lão thái quân ngơ ngẩn, biểu tình lo sợ không yên nhìn nàng, nhất thời nói không ra lời.

"Cữu cữu tự nhận tội, ngoại tổ cũng cho rằng gã có tội, chuyện đó không phải đương nhiên sao?" Yến Lang nói: "Phải xử trí thế nào đã có Hình Bộ và Đại Lý Tự, quốc pháp rõ ràng, đâu tới lượt chúng ta nói ra nói vào?"

Lục lão thái quân luống cuống xanh mặt, lắp bắp bảo: "Dận Chi, Tĩnh Thu đã bức chết Mạnh Hàn Phong, cữu mẫu cũng vì vậy mà chết, số người chết còn chưa đủ sao? Báo thù gì thì gã cũng là cữu cữu ruột của con đó......"

"Ngoại tổ, Mạnh Hàn Phong chết là do hắn mượn thân phận thông gia cướp đoạt gia tài Thẩm gia, rất đáng chết. Cái chết của cữu mẫu là do bà ta thông gian với người khác, thực bẽ mặt. Phủ Cao Lăng hầu tự phải dọn dẹp hậu quả, có liên can gì tới ta?"

Yến Lang lại nói: "Cao Lăng hầu đúng là cữu cữu ruột của ta, nhưng mà ngoại tổ, người gã hại chết là phụ thân ta! Mưu lợi cho bản thân, làm trễ quân cơ, khiến Xương Nguyên bại trận, trăm họ lầm than, người chết và bị thương hàng vạn. Hạng nịnh thần như vậy có chém ngàn đao cũng không đủ, có tư cách gì xin người khác tha thứ?"

"Ăn chay niệm phật, dùng tuổi già sám hối? Kỳ thật cũng không cần." Vẻ mặt cô lãnh duệ, ánh mắt lạnh lẽo: "Cách tốt nhất để chuộc tội là lấy tính mạng của gã bù cho sự phẫn nộ của bình dân!"

Lúc hai người gặp nhau, cháu ngoại vẫn luôn nhẹ nhàng bỗng lạnh lùng như vậy thực sự khiến Lục lão thái quân lấy làm kinh hãi.

"Dận Chi." Nước mắt mờ ảo trong ánh mắt không ngăn được mà trào ra, khẩn cầu: "Mất đi không thể lấy lại, con cần gì phải cố chấp. Cữu cữu con mê muội nên mới làm ra loại chuyện đó, giờ gã đã hối hận......"

"Muộn rồi." Yến Lang nghiêm mặt, ánh mắt nhìn bà như nhìn kẻ thù, gằn từng chữ: "Phụ thân ta đã chết, không ai có thể gọi người chết sống lại. Cách duy nhất trấn an linh hồn ông ấy là kêu kẻ hại ông trả giá lớn, lấy máu bù máu, ăn miếng trả miếng, mới gọi là công đạo, mới gọi là thiên lý!"

"Cữu cữu cảm thấy hối hận chỉ vì sự tình bại lộ, gã biết sẽ không được chết tử tế, chứ không phải vì gã cảm thấy làm vậy là sai."

Khóe miệng nàng hơi cong, lộ vài phần mỉa mai: "Ngoại tổ, người thử đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu mưu kế của cữu cữu được thực thi thuận lợi, phụ thân chết, ta cũng chết, Mạnh Hàn Phong vơ vét gia tài Thẩm gia, muội muội ta chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, Minh Phương biểu muội gả vào phủ Tấn Vương làm Vương phi, tương laiLục gia xán lạn —— Đến lúc đó, cữu cữu có còn cảm thấy hối hận không?"

Lục lão thái quân run giọng nói: "Khi con còn nhỏ, gã rất thương con, thường mang con đi cưỡi ngựa, mang con đi thả diều......"

"Không thể bù đắp." Yến Lang bảo: "Phụ thân ta đã chết, vết nứt quá sâu, cái gì cũng không bổ sung được."

Những tổn hại phủ Cao Lăng hầu tạo cho Thẩm gia thoạt nhìn cũng không ít.

Thẩm Bình Hữu mất, Thẩm Dận Chi ra đi, huyết mạch còn sót của Thẩm gia là Thẩm Tĩnh Thu cũng bị phủ Cao Lăng hầu đưa vào phủ Sở Vương, vô cùng thống khổ mà chết đi.

Mà đời này Yến Lang đến cũng chỉ kịp sửa đổi số mệnh của Thẩm Tĩnh Thu, còn Thẩm Bình Hữu và Thẩm Dận Chi, một người chết trận nơi sa trường, một người chôn xương nơi đại mạc, thê thảm tột cùng!

Có mối thù như vậy, thứ gọi là ân tình nghĩa cũ hết thảy đều không quan trọng.

"Cữu cữu con đáng chết nhưng mọi người còn lại đều vô tội." Lục lão thái quân đau đớn nhắm mắt lại, rơi lệ: "Có hỏi tội cũng không nên liên lụy đến người khác......"

"Phụ thân ta không vô tội sao? Mười vạn tướng sĩ bảo vệ quốc gia không lẽ có tội? Những nữ nhân hài tử bị người Nhu Nhiên cướp bóc hành hạ đến chết chẳng lẽ trời sinh có tội?"

Yến Lang bình tĩnh nhìn bà: "Ngoại tổ, ta lại thỉnh người tự hỏi, giả sử ta với phụ thân cùng chết ở Xương Nguyên, cữu cữu được như ước nguyện, người biết được chân tướng có che chở cho Thẩm gia, thay ta và phụ thân cầu công đạo không?"

Lục lão thái quân xấu hổ, túng quẫn không nói gì.

"Người sẽ không, và đây cũng là thái độ của ta." Yến Lang cười nhạt, môi nhếch lên có chút tàn nhẫn: "Đám người phủ Cao Lăng hầu có lẽ không tham dự trong đó, có lẽ không biết nguyên nhân hậu quả của âm mưu này, nhưng không đại biểu bọn họ không đứng cùng thuyền với cữu cữu, cũng không ngăn bọn họ sau khi phụ thân chết trận nhằm vào người Thẩm gia mà xé thịt uống máu. Chuyện mà thành, bọn họ sẽ hưởng thụ phúc lợi từ thất bại của Xương Nguyên, chén chiếc màn thầu làm bởi máu phụ thân ta, nhưng cái gì cũng có hai mặt, chuyện không thành, bọn họ phải chịu liên lụy. Muốn trách thì hãy trách cữu cữu, trách gã thua cả súc sinh, làm ra loại chuyện vô lương tâm này, ta không liên quan!"

Lục lão thái quân nghe mà tim đau như cắt. Đôi chân bà suy sụp mềm nhũn, run rẩy quỳ gối, van nài: "Dận Chi, ta biết con hận, nhưng mà ta không thể nhìn cữu cữu con chết được. Nếu con hận gã, một hai phải bắt gã đền mạng thì lấy tính mạng của ta đi......"

Bà khóc đến như không thở nổi, khó có thể nói tiếp: "Ta thay gã chết, có được không?"

- ------------------------------------------------------------------------------------

Giải nghĩa:(Wikipedia)

1, Đập Tam Hiệp ( 三峡大壩) là đập thủy điện nằm chặn ngang sông Trường Giang (sông dài thứ 3 trêи thế giới) tại Tam Đẩu Bình, Nghi Xương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Công trình được khởi công xây dựng vào năm 1994. Đập Tam Hiệp hiện là đập thủy điện lớn nhất thế giới.