Thi Giác Vinh triệt để ngốc, lực đạo gây trên người hắn lớn như vậy, hắn muốn giãy giụa đều không có sức lực, tựa như thân một con rùa đen giống nhau, phí công giãy giụa.

Trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một loại cảm giác bất an, cơ hồ rít gào hô :"-- Chúng mày đang làm gì ?! Còn không đem tên đồng tính luyến ghê tởm này xuống !!"

Đến lúc này, hắn còn không quên vũ nhục, đúng là có ý tứ.

Tạ Văn Hàm cúi đầu nhìn Thi Giác Vinh, nhìn trong mắt hắn chợt loé kinh hoảng cùng sợ hãi rồi biến mất, đột nhiên nở nụ cười tươi sáng.

Mắt phượng hẹp dài liếc xéo, mang theo cổ mị hoặc nói không nên lời, khoé môi chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu, thế nhưng mang theo cảm giác cổ quái yêu dị,khuôn mặt có vài phần ngây ngô non nớt nháy mắt liền phá lệ trở nên cuốn hút mắt người.

Thi Giác Vinh chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của Tạ Văn Hàm.

Tạ Văn Hàm trong trí nhớ hắn, trước nay là một bộ dáng ôn hoà ngượng ngùng, nhạt nhẽo giống nước sôi để nguội, làm hắn nhìn Tạ Văn Hàm một giây cũng cảm thấy phiền.

Nhưng mà hiện tại......

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Tạ Văn Hàm thế nhưng lớn lên đẹp như vậy, bộ dáng cười rộ lên yêu dị mà mị hoặc, lấp lánh giống như toả sáng, làm hắn đem toàn bộ lực chú ý của chính mình, đều không tự giác mà đặt ở trên người Tạ Văn Hàm.

Liền đầu ngón tay...Đều hơi hơi có chút phát run.

Thi Giác Vinh kinh ngạc mà nhìn Tạ Văn Hàm, những huynh đệ của hắn rốt cuộc cũng phản ứng lại, như là vì chính mình cho thêm can đảm mà lớn tiếng kêu to lên, sau đó hướng tới gần Tạ Văn Hàm.

Chỉ là tốc độ tới gần, lại phá lệ chậm, có thể thấy được trong lòng bọn họ cực kì do dự.

Tạ Văn Hàm cười nhạo một tiếng, tùy tay đem nhánh cây kia ném ra ngoài, hắn rõ ràng không có quay đầu lại, cũng không có đứng lên, trực tiếp xuyên qua bả vai một nam sinh, quần áo cùng người chặt chẽ bị đóng ở trên cây.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh.

Một nhánh cây liền có thể xuyên thấu qua quần áo người, sau đó đem người cùng nhau đóng ở trên cây, đây là lực đạo khủng bố gì a !! !

Những huynh đệ Thi Giác Vinh nào còn dám tiến lên? Không nói trong lòng bọn họ sợ hãi tụ lại, đôi mắt bọn họ hoảng sợ mà trừng lớn, phảng phất Tạ Văn Hàm giống như quái vật !

Bọn họ thậm chí muốn cất bước lên chạy!

"Tôi đếm đến ba" Tạ Văn Hàm cười như không cười nhìn Thi Giác Vinh,

bên trong ánh mắt khinh miệt cơ hồ muốn hoá thành thực chất, làm Thi Giác Vinh đã phẫn nộ lại có thêm một loại kɦoáı ƈảʍ không kể, mỗi tế bào trên cơ thể đều hưng phấn, mang theo rõ ràng xao động cùng bất an, còn có cảm xúc không quá rõ ràng...vui sướng cùng mong đợi.

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên kia không chút để ý lại phá lệ tươi cười mị hoặc yêu dị, cơ hồ là một loại không thể đỡ, tư thái khắc vào trong lòng Thi Giác Vinh.

-- " Thịch...Thịch...Thịch....."

Trong hoảng hốt, Thi Giác Vinh đều có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

" Mấy người cút, liền cút, tôi tha mấy người một mạng."

"Không chịu đi, liền cùng lão đại mấy người *cùng nhau trầm luân đi."

*Đồng cam cộng khổ=))

"Bất quá --" Tạ Văn Hàm ngẩng đầu lên, không chút để ý mà nở nụ cười, mặt mày bên trong mang theo vài phần nghiền ngẫm, gằn từng chữ một nói, " Tôi và lão đại mấy người, chính là có vài phần tư tình."

"Không chừng còn có thể xuống tay nhẹ một chút."

"Cùng mấy người, cái gì cũng không có nha."

Không chút để ý lời nói mà khiêu khích thần kinh bọn họ, làm cho bọn họ một trận rùng mình.

"Ba --"

Tạ Văn Hàm kéo dài âm điệu, quay đầu lại cho bọn họ cái liếc mắt khinh thường, chỉ cười như không cười nhìn Thi Giác Vinh, phảng phất hết thảy đều trong không chế hắn.

Thiếu niên bị nhánh cây xuyên qua quần áo run rẩy mà đem nhánh cây nhổ xuống, hoảng sợ nhìn bóng dáng Tạ Văn Hàm, thanh âm của Tạ Văn Hàm giống như bùa đòi mạng, làm hắn không áp được sợ hãi trong lòng, đột nhiên la lên một tiếng, quay đầu liền chạy !

Một người chạy liền khai sáng khơi dòng, không cần Tạ Văn Hàm đếm số thứ hai, những người đó liền chạy hết.

Bọn họ quá sợ.

Tạ Văn Hàm trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, hắn thật sự quá đáng sợ!

Tạ Văn Hàm cười nhạo một tiếng, dùng mu bàn tay phủi gương mặt Thi Giác Vinh, động tác không nặng, lại mang theo một hàm ý vũ nhục nói không nên lời , "Mau nhìn xem những huynh đệ tốt của cậu a."

Thi Giác Vinh biết Tạ Văn Hàm là vũ nhục hắn, hắn hẳn là cảm thấy phẫn nộ cùng nén giận, trên thực tế hắn cũng cảm thấy phẫn nộ cùng nén giận, nhưng có một cảm xúc kì diệu khác, cũng đang không ngừng mà ăn mòn đại não hắn.

Hắn biết đây là đáng xấu hổ, nhưng là...Nhưng là hắn căn bản không khống chế được phản ứng chính mình !

Chỗ sâu nhất đáy lòng có ngọn lửa nhỏ bí ẩn, tựa như càng ngày càng lớn, càng châm càng vượng, càng thiêu càng lớn, làm hắn căn bản không khống chế được !

Hắn cảm thấy...Chờ mong cùng vui sướng.

Thi Giác Vinh trên mặt không áp chế được mà liền dấy lên màu đỏ nhạt, đôi mắt đều có vài phần ướŧ áŧ, tựa như phẫn nộ lại tựa như xấu hổ và giận dữ, giống một con chim nhỏ muốn giãy giụa nhưng lại vô lực chống cự.

"Bọn họ không biết cậu gặp được cái gì sao?" Tạ Văn Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói "Giữa chúng ta, nào có cái tư tình gì ?"

"Cậu tính kế tôi, lừa gạt tôi, vũ nhục tôi, đánh đập tôi."

Tạ Văn Hàm đè thấp âm thanh, khẽ cười nói : "Cậu cho tôi kiến thức thế giới này tàn nhẫn cùng ác độc, còn trông cậy vào tôi đối với cậu thủ hạ lưu tình sao ?"

Đôi mắt Thi Giác Vinh nhiễm vài phần thống khổ, hắn dồn dập nói :

"-- không!"

"Không?" Tạ Văn Hàm nghiền ngẫm mà nói lại, lúc này, hắn giống như một người cao cao tại thượng, nắm giữ hết thảy sinh sát quyền vương, nhìn xuống tội phạm là hắn.

Cái loại cảm giác này, làm Thi Giác Vinh rung động không thôi.

"Mày cứng rồi." Tạ Văn Hàm cười nhạo một tiếng, Thi Giác Vinh trên mặt càng đỏ lên, hắn xấu hổ và giận dữ mà dời đi đôi mắt, nhưng ngọn lửa đáy lòng lại lớn hơn một ít.

"Mày thật làm tao cảm thấy ghê tởm."

Thi Giác Vinh sắc mặt trắng nhợt, hắn nghe được từ bên trong lời này vô cùng lạnh nhạt cùng chán ghét, làm hắn như rơi vào hầm băng.

Hắn run rẩy khóe môi tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng Tạ Văn Hàm đã đứng lên, dùng đôi mắt đầy lạnh nhạt cùng chán ghét nhìn hắn, phảng phất như nhìn hắn nhiều thêm một giây, là một loại tra tấn.

Tạ Văn Hàm gằn từng chữ: "Mấy người muốn lôi kéo tao sa đoạ có phải hay không?"

"Như vậy tao hôm nay liền dạy dỗ lại mày, tao sa đoạ, bất quá là sa đoạ chơi chơi."

"Vị trí bất quá là một chút sự tình."

"Mày chờ xem."

Tạ Văn Hàm cơ hồ suиɠ sướиɠ mà nở nụ cười, "Tao sẽ so các người càng tốt, càng ưu tú, càng hoàn mỹ, là một người cao đến nỗi mà chúng này ngước nhìn đều nhìn không tới."

"Mà mày ", Tạ Văn Hàm đi về phía trước vài bước, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Thi Giác Vinh nằm trên mặt đất, gằn từng chữ một nói, "Bất quá là con rệp ở cống thoát nước."

"Dơ bẩn, xấu xa, đê tiện."

"Ngước nhìn tao đều không xứng."

Tạ Văn Hàm buông một câu cuối cùng, nghênh ngang mà đi.

Dưới ánh mặt trời, thân ảnh thiếu niên thân ảnh tinh tế mà kiên cường, cao ngạo làm người mê luyến.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, đều phảng phất trở thành phẩm phụ thuộc hắn, bộ dáng lấp lánh toả sáng như vậy, so với vàng thì lóng lánh, so kim cương ánh sáng chiết xạ càng làm cho người mê luyến.

Không có gì so với hắn mê người hơn.

Trên mặt Thi Giác Vinh đột nhiên nhiễm một mảnh ửng hồng.

Ngày kế tiếp, ban học sinh cao trung năm ba kinh ngạc phát hiện, thiếu niên ôn hoà ngượng ngùng ở lớp kia trở về rồi.

Không rõ từ đâu bắt đầu chuyển biến, nhưng bọn họ có cảm giác một thời điểm nào đó, thiếu niên kia trở lại.

Ôn hòa ngượng ngùng, sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái, cười rộ lên đôi mắt đều sáng lên, bên người càng có một loại hơi thở an tĩnh nhu hoà, phảng phất ở bên người hắn những lo âu, nóng nảy, sợ hãi liền sẽ chậm rãi tiêu tán, làm người ta không tự chủ được mà bình tĩnh trở lại.

Tiến vào lớp 12, trong lòng mỗi người đều bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, bất kể là thành tích tốt thì vẫn là thành tích kém, áp lực đều ở nơi đó, *thiên quân vạn mã quá cầu độc mộc, cũng không phải là nói chơi chơi mà thôi.

*Này mình không hiểu '((

Hơn nữa lại là tháng 10, thời tiết còn không có lạnh xuống, lại vừa mới đã trải qua thi tháng, ban đồng học tính tình phổ biến kém không ít, hai ngày trước còn có hai nữ sinh quyết liệt, nguyên nhân bất quá là một câu chuyện ƈôи ŧɦịŧ cười.

Sau khi thi tháng kết thúc, hai nữ sinh chéo đáp án, đáp án không giống nhau, một nữ sinh kiên trì cho rằng đáp án chính mình là chính xác, mà một nữ sinh khác hỏi nàng vì sao, nữ sinh kia cười nói: "Đáp án còn không có xuống dưới, bài thi đều giao lên rồi, tôi đương nhiên hy vọng đáp án tôi là chính xác rồi."

Liền một câu như vậy, chọc đến nữ sinh khác phẫn nộ không thôi, cái này nữ sinh này cảm thấy chính mình không có làm sai cái gì, ai mà không hy vọng đáp án chính mình là chính xác?

Hai bên quyết liệt như vậy.

Cho nên, đại bộ phận đồng học cũng càng ngày càng thích tới bên người Tạ Văn Hàm, ở bên người thiếu niên bọn họ không chỉ có thể yên lặng lâu, cũng có thể cùng thiếu niên nói mấy câu, khác không nói, Tạ Văn Hàm cúi đầu đến thẹn thùng ngượng ngùng mà cười một chút, bộ dáng thoải mái khoan khoái sạch sẽ, thập phần làm người ta yêu thích.

Ngày này cũng không ngoại lệ, vài người vây quanh ở bên người Tạ Văn Hàm, đang thảo luận gì đó.

"Thời điểm vừa học Viên lão sư, các cậu có làm sổ tay không ?" Một nữ sinh hỏi.

"Có, nhưng căn bản là không theo kịp," một nữ sinh khác mở miệng oán giận nói, "Viên lão sư thật là một chút cũng không cố kỵ học sinh a."

"Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng không đuổi kịp, căn bản không kịp nhớ, hiện tại đều không nhận ra sổ tay tớ đang viết cái ý gì."

"Đúng đúng đúng tớ cũng vậy, vốn dĩ nhớ rõ liền chậm, căn bản theo không kịp."

"Đừng nói nữa, tớ mặt sau đều dứt khoát từ bỏ, căn bản không kịp."

"Có người làm sao? Chúng ta tới mượn sao chép một chút cũng có thể a."

"Không có," nữ sinh kia bất đắc dĩ nói, "Vương Dục, Hoắc Hiểu Mạn bọn họ cũng không có đuổi kịp, tớ đều hỏi qua một lần."

Vương Dục, Hoắc Hiểu Mạn đều là nhân vật quanh năm bá chiếm vị trí người đứng đầu, bọn họ không đuổi kịp, trong ban khẳng định không ai có thể đuổi kịp.

"Ai."

"Ai......"

Bọn họ không khỏi thở ngắn than dài, trong đó một nữ sinh còn nói, "Về sau đến khoá Viên lão sư, nên mang một cái bút ghi âm tới, đem lời Viên lão sư nói đều ghi lại mới được!"

Lão sư vật lý bọn họ là người thập phần có tài, cơ hồ có thể tính là bề ngoài nhất trung, khi đi học cũng rất *tùy tâm sở dục, đôi khi còn cố ý chiếu cố học sinh một chút, có hứng thú thì đến, căn bản không cố kỵ học sinh.

*Tùy theo ý nguyện, du͙ƈ vọиɠ, hành động của mình

Thời điểm bọn họ oán giận, Tạ Văn Hàm từ ngăn kéo chính mình lấy ra một quyển vở, ôn hoà nói :"Tôi nhớ."

Vài người ngây ra một lúc, không dám tin tưởng mà nhìn Tạ Văn Hàm, Vương Dục, Hoắc Hiểu Mạn cũng chưa có thể nhớ kỹ, Tạ Văn Hàm sao có thể nhớ ?

Thời điểm bọn hắn mở ra sổ tay Tạ Văn Hàm, bọn họ mới thật sự tin tưởng, Tạ Văn Hàm thế nhưng thật sự nhớ kĩ!

Hơn nữa chữ viết thập phần rõ ràng sạch sẽ, đặc biệt đẹp!

Cái gì gọi là đưa than ngày tuyết, phòng tối gặp đèn?

Chính là hiện tại!

Vì tranh đoạt sổ tay Tạ Văn Hàm, vài người thiếu chút nữa ầm ĩ lên.

Cướp được về tay mới phát hiện sổ tay Tạ Văn Hàm thật sự là cẩn thận cực kỳ, hắn mỗi tuần còn có một phần quy lại, gần nhất là đề cương bài thi lúc mới đầu học lão sư cùng dòng suy nghĩ, đề đó có bẫy rập nơi nào, vì sao muốn thiết kế như vậy, kiến thức dễ dàng vì cái gì từ từ lẫn lộn, sau đó quy lại tổng kết, nhất trí đề tài cùng điểm thi, dạng đề thi biến hình như thế nào, còn có thể nghĩa rộng từ từ trở thành đề hình, mấy trang lớn mấy trang lớn mà đặt tại nơi đó, còn căn cứ kiến thức gần nhất tới tiến hành đoán đề giải đề, đem bọn họ xem đến trợn mắt há hốc mồm!

(Thật chứ đoạn này rối tùm lum làm tui hông hỉu gì hết 😿)

-- này nào phải sổ tay? Này căn bản là bách khoa toàn thư a!

Nữ hài tử thứ nhất cướp được sổ tay cũng không tính toán sao chép sổ tay Tạ Văn Hàm, trực tiếp cầm sổ tay Tạ Văn Hàm tiến lên, lắp bắp hỏi :"...Tạ Văn Hàm, cái này, sổ tay cậu có thể cho mình photo được chút không ?"

Nói xong, nữ sinh kia mặt đều đỏ.

Mọi người đều lớp 12, sổ tay đều không muốn cho ngoài mượn, đặc biệt là loại đồ vật tư nhân chính mình, vừa thấy liền tiêu hao rất nhiều công sức, người khác photo đều không có, một phút cũng không mang dùng nhiều, ai cam tâm a?

Bọn họ tiêu hao công sức làm thứ này, người khác đều có thể làm tốt mấy bộ bài thi!

Tại thời điểm hiện tại, ai mà không muốn so với người khác học kém một phút, rất nhiều học bá liều mạng nỗ lực trên mặt còn muốn nói ta không học a ta không nỗ lực a, thi xong rồi thì há mồm ngậm miệng thì cũng là ta thi rớt, cuối cùng thời điểm phát thành tích còn có thể phát hiện nhân gia hoàn tiến vào vài tên.

Nữ sinh kia biết chính mình tựa hồ không làm mà hưởng quá, không khỏi có vài phần mặt đỏ.

"Sổ tay Tạ Văn Hàm cậu đều muốn, cậu không phải thất tâm phong đi ?" Một nam sinh đi tới cười nhạo nói, "Hắn thi tháng đa phần là 300, cậu còn mượn sổ tay hắn ? Cậu vốn dĩ chính là đánh mượn bút ký danh nghĩa ước người đi!"

"Như thế nào? Coi trọng Tạ Văn Hàm? Cũng đúng, Tạ Văn Hàm gương mặt kia có thể nhìn."

"Nữ sinh mấy người thật nông cạn, xem người liền xem mặt, cũng không nhìn xem đây là ý đùa bỡn gì, người ta mặt sau vội vàng theo đuổi Thi Giác Vinh, bị Thi Giác Vinh đuổi đi, mấy người liền đuổi tới, tiện không tiện a ?"

Nữ sinh kia mặt nháy mắt đỏ bừng lên, tức giận nói: "Tần Kiệt Siêu! Cậu nói hươu nói vượn cái gì?!"

"Tôi nói hươu nói vượn? Tôi nơi nào nói hươu nói vượn? Đại gia phân xử bình đẳng, tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao?"

Cô nương kia tức giận đến vành mắt đều đỏ, nàng lớn như vậy, còn chưa có bị người nói quá như vậy !

"Sổ tay cậu có thể cầm đi photo," Tạ Văn Hàm đứng lên, hơi trấn an mà đối cái cô nương kia cười một chút, "Không có gì ghê gớm, trừ bỏ sổ tay vật lý bên ngoài, nơi này tôi còn có sổ tay khác, muốn thì tùy thời có thể lại đây lấy."

Cô nương kia cảm kích cười, nhưng lại có vài phần do dự, sổ tay trong lòng ngực tựa như khoai lang phỏng tay, làm nàng...

Lúc này, nàng liền nghe được âm thanh Tần Kiệt Siêu tặc lưỡi "Chậc chậc chậc"

Tạ Văn Hàm tiến lên một bước, bất động thanh sắc mà đem cô nương kia bảo hộ ở sau người, lãnh đạm nói: "Tần Kiệt Siêu đồng học, thỉnh cậu tự trọng."

Tần Kiệt Siêu đã sớm nhìn Tạ Văn Hàm không vừa mắt, hắn đáp đám người Thi Giác Vinh kia không phải một ngày hai ngày, nhưng là căn bản đáp không được, người ta chọc đều không chọc hắn, cố tình Tạ Văn Hàm lại có thể dễ như trở bàn tay được bọn người Thi Giác Vinh ưa thích, bất công dữ dội !

Tạ Văn Hàm này bộ dáng gầy gầy nhược nhược, dựa vào cái gì có thể làm đám Thi Giác Vinh nhìn với con mắt khác? Thi Giác Vinh còn lâu lâu mà tới tìm Tạ Văn Hàm, mang theo Tạ Văn Hàm chạy nơi này nơi nọ, đem các huynh đệ chính mình giới thiệu cho Tạ Văn Hàm, Tần Kiệt Siêu quả thực ghen ghét muốn chết, nhưng có Thi Giác Vinh che chở, hắn cũng không dám làm gì Tạ Văn Hàm, chỉ có thể chịu đựng.

Thật vất vả nghe nói đám Thi Giác Vinh cùng Tạ Văn Hàm chặt đứt, Tần Kiệt Siêu nhất thời sảng khoái vô cùng, thế nhưng có vài phần kɦoáı ƈảʍ thù đến báo, đang chờ chê cười Tạ Văn Hàm, kết quả không mấy ngày, Tạ Văn Hàm liền hoà mình cùng người trong lớp, những nữ sinh đó vừa tan học liền hướng bên hắn, quả thực là tức chết người đi được!

Mắt thấy cô nương chính mình thích không chỉ lúc nào cũng chạy tới bên Tạ Văn Hàm, còn muốn photo sổ tay Tạ Văn Hàm, Tần Kiệt Siêu rốt cuộc nhịn không được, hắn cũng có sổ tay a, Cao Tĩnh Đình vì cái gì không hỏi mượn hắn?!

"Tự trọng?" Tần Kiệt Siêu một bộ nghe được chuyện lớn chê cười, cười to nói "Phía sau theo đuổi Thi Giác Vinh, không biết xấu hổ mà quấn lấy người ta, tự trọng như thế nào đâu ?"

Cao Tĩnh Đình nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt che chở chính mình, hắn thoạt nhìn tinh tế cùng gầy yếu như vậy, lại có thể che chở trước người nàng, hấp dẫn lửa giận Tần Kiệt Siêu, vì nàng thừa nhận mưa to gió dữ.

Chính là rõ ràng...Rõ ràng là nàng liên lụy hắn...

Tần Kiệt Siêu là cố ý nhằm vào nàng, mà Tạ Văn Hàm là bảo hộ nàng.

Nhưng là nàng còn nhát gan sợ phiền phức, mà tiến lên giúp Tạ Văn Hàm nói một câu, cũng không dám.

Ngón tay vô ý thức mà ấn sổ tay trong lòng ngực, Cao Tĩnh Đình chỉ cảm thấy chính mình khóe mắt hơi hơi ướŧ áŧ, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên gầy yếu che chở trước mặt mình, trong lòng thế nhưng nảy lên một cổ dũng khí.

-- nàng không thể mặc cho Tạ Văn Hàm bị Tần Kiệt Siêu vũ nhục!

Nhưng lúc định nàng mở miệng, chỉ nghe một giọng nữ cao ngạo vang lên, " Uê, Tần Kiệt Siêu, cậu có bệnh đi?"

"Có bệnh uống thuốc, đừng tới lớp học nổi điên, hiểu?"

🐮🍬