Tạ Văn Hàm nhận được bài thi, tâm cũng buông xuống một nửa, đọc một lượt toàn bộ bài thi, tâm liền hoàn toàn thả lỏng xuống.

Đại não Tạ Văn Hàm hơn xa người thường, người khác xem một đề, hắn có thể xem mười đề, hơn nữa thời gian trôi qua, đại não hắn không những sẽ không mệt, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, đề càng khó càng làm hắn hưng phấn, những ngày ở căn cứ huấn luyện càng là cho Tạ Văn Hàm một thời cơ hoàn mỹ , hắn ở nơi đó nhìn vô số đề cuộc thi, sách đề cuộc thi trong phòng có thể chồng thành núi nhỏ, hắn đọc sách nhanh, làm bài càng nhanh, một ngày có thể đọc mấy quyển sách truyền thống, người khác nhìn tốc độ lật sách đều cho rằng y là tùy tiện lật, không biết hắn đã đem cả quyển sách đều xem xong.

Mà tốc độ đọc sách và học của hắn nhanh hơn so với tốc độ lão sư giảng đề, như vậy lão sư giảng đề vô dụng đối với hắn, còn không bằng chính mình đi đọc sách, từ trong miệng những lão sư biết được lối tắt hắn có thể tìm được những loại sách khác , cho dù tìm không thấy cũng không sao, giai đoạn giải toán đối với đại não hắn mà nói thì dễ như trở bàn tay, có lối tắt hay không đều không sao cả, hắn tính ra đáp án trước so với người khác.

Bởi vì đi học hiếm khi nghe giảng, cho nên Tạ Văn Hàm có nhiều thời gian cho chính mình, một thời gian hắn đều dùng để đọc sách, trừ bỏ công việc cần thiết và nghỉ ngơi thì tuyệt không lãng phí bất cứ thời gian, đề cuộc thi lớn lớn bé bé thi đều bị hắn vơ vét ra tới, cho dù là những quái gở ở góc xó xỉnh, hắn cũng đều vơ vét ra, cùng đọc những cuốn cuộc thi, mấy ngày nay, những cuốn đó cũng xem được 60% đến 70%, lão sư giảng loại đề đấu vòng loại từ từ cũng đều được hắn nhớ, dành thời gian đọc, hơn nữa rất nhanh liền hiểu,

Vòng thi đấu loại, với hắn mà nói không hề khó khăn.

Căn cứ huấn luyện cuộc thi đối với hắn mà nói có tác dụng nhất, có lẽ chính là một cái cớ hoàn mỹ, căn cứ huấn luyện cuộc thi cũng rất nổi danh, cũng không dễ dàng thu học sinh, những học sinh từ nơi này đi ra có thể trong lúc thi đấu lấy được thành tích không tồi thành tích, rất nhiều phụ huynh cho rằng con mình thông minh có thiên phú muốn đem đứa trẻ đưa vào, người ta đều không thu;

Ở cuộc thi thiên phú là quan trọng nhất, tuy nói là dựa vào quan hệ Viên lão sư mới được vào, nhưng những người khác không biết a, dù sao căn cứ huấn luyện cuộc thi này danh tiếng tốt như vậy, người khác cho rằng Tạ Văn Hàm có thực lực có thiên phú, cho dù y trước kia chưa từng có ở trong sân cũng không có thành tích, cũng sẽ không có người hoài nghi;

Tạ Văn Hàm đối với điểm này tương đối vừa lòng.

Vòng đấu loại đề thi còn rất cơ bản, bẫy rập cũng tương đối dễ dàng phát hiện, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài câu hỏi mang tính toán chuyên sâu, cũng không gây mất điểm. Hai câu hỏi cuối của phần trắc nghiệm rất khó ghi điểm nhưng đối với Tạ Văn Hàm thì không có nhiều sự khác biệt trong những câu hỏi khác, mãi cho đến câu cuối cùng, Tạ Văn Hàm mới lộ ra biểu tình chứa đầy thâm ý.

Đề này, hẳn là dùng để thu hẹp khoảng cách.

Câu hỏi lớn có tổng cộng ba câu hỏi nhỏ, nếu nói câu đầu tiên độ khó là ba sao, thì câu thứ hai phải là bốn sao, câu thứ ba có năm sao, độ giải toán cao siêu cùng với công thức logic kết hợp, câu hỏi thứ hai có thể khiến người ta choáng váng, hơn nữa công thức câu này này không thường thấy, Tạ Văn Hàm cũng học được từ những cuốn sách chuyên về câu hỏi từng phần và câu hỏi lạ. Nhiều quyển nhiều đề như vậy, mà câu hỏi vận dụng mấy công thức này cũng mới thấy qua ba lần mà thôi.

Trong phòng thi có ít nhất 90% có thể làm được đề này, chỉ tính toán riêng khối lượng cũng có thể khiến người ta trọc đầu, một nhóm công thức hoá dùng trong lời giải cũng dễ dàng xuất hiện sai lầm, một hai giờ cũng không nhất định có thể hoàn thành câu hỏi này, cuối cùng tất nhiên có nhiều người từ bỏ đề này.

Nhưng đề này đối với Tạ Văn Hàm mà nói, xác thật có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối không làm khó được hắn.

Tạ Văn Hàm ngừng lại bảy tám phút, ở trong lòng tính toán đại khái một lần, lúc sau mới bắt đầu động bút.

Tạ Văn Hàm như vậy, tự nhiên là rất hấp dẫn lão sư giám thị, một lão sư giám thị phảng phất lơ đãng mà đi đến bên người Tạ Văn, nhìn chằm chằm, thấy đề bài cuối cùng, trong lòng mới có vài phần hiểu rõ,

Cuối cùng có một đề rất khó khăn, công thức cũng tương đối lệch, toàn bộ đề đều tương đối thiên, bọn học sinh làm không được hoặc là không thể nào xuống tay, bất quá đứa nhỏ này làm rất nhanh, đã làm được câu cuối cùng.

Như vậy, lão sư giám thị vốn dĩ muốn làm, một giây thấy Tạ Văn Hàm cúi đầu, cầm bút nhanh chóng viết lên, trong lòng biết rõ, cho nên Tạ Văn Hàm hạ bút cực nhanh, phảng phất tính toán đều không cần, liền viết xuống liên tiếp những con số cùng công thức, lão sư giám thị cũng nổi lên vài phần hứng thú, không khỏi nhìn lướt qua.

Liếc mắt một cái, lão sư liền không rời mắt được!

Chỉ thấy đứa nhỏ này "Thoăn thoắt" mà viết, một nhóm công thức hoá dùng hoặc áp dụng, thập phần rõ ràng xuất hiện trên phiếu trả lời, như không cần suy nghĩ gì, liên tiếp những con số từ ngòi bút xuất hiện, bất quá một phút, câu đầu tiên y đã tính ra đáp án, hơn nữa không có tạm dừng, liền bắt đầu viết câu thứ hai!

Mà câu thứ hai, y cũng không có chậm trễ bao nhiêu thời gian, ngay sau đó, y liền bắt đầu viết câu thứ ba!

Câu ba độ khó rất cao, cũng làm khó vài lão sư, lão sư giám thị hứng thú nhìn Tạ Văn Hàm, biểu tình chậm rãi mang vài phần kinh ngạc cảm thán,

-- đứa nhỏ này vẫn như cũ nhanh viết đáp án, căn bản không có bị đề này làm khó!

Thời điểm Tạ Văn Hàm dừng bút, lão sư kia theo bản năng mà nhìn thoáng qua đồng hồ, khoảng cách thời gian bắt đầu kiểm tra, bất quá mới qua 35 phút, đứa nhỏ này thế nhưng đã xong rồi!

Thậm chí đáp án đề cuối cùng đều hoàn toàn chính xác!

Hơn nữa toàn bộ đề trả lời rất tinh tế, không có một chút dấu vết xoá và sửa, giấy nháp căn bản không có dùng qua, trên mặt giấy cũng không có bất luận con số dư thừa, có thể thấy được đứa nhỏ này năng lực tính nhẩm có bao nhiêu mạnh, tố chất có bao nhiêu cao.

Thật là sóng sau Trường Giang đè sóng trước, một sóng so với một sóng càng cao a.

Xem ra, vị trí đầu tiên của vòng đầu loại đã xuất hiện a.

Lão sư giám thị trong lòng nhịn không được cảm thán, thuận tiện nhìn thoáng qua tên họ, ba chữ Tạ Văn Hàm in vào mắt hắn, nhịn không được đem tên này nhớ kĩ,

Hắn có dự cảm, đứa nhỏ này trong tương lai tất nhiên sẽ làm một cái gì đó.

Lão sư giám thị đang muốn rời khỏi, chỉ thấy Tạ Văn Hàm so với hắn nhanh hơn một bước đứng lên, sau đó đi đến bục giảng, đem bài thi đặt trên bục giảng, cũng đối với lão sư giám thị trên bục giảng gật gật đầu, thong dong mà rời phòng thi.

Từ lúc bắt đầu thi, mới gần 36 phút!

Cùng với động tác Tạ Văn Hàm, rất nhiều thí sinh đều nhịn không được ngẩng đầu xem thời gian, trong lòng khó tránh khỏi mang vài phần nôn nóng,

Bọn họ lúc này mới vừa làm được câu hỏi điền vào chỗ trống, thế nhưng đã có người nộp bài !!

-- Đừng, đừng hoảng loạn, hắn nói không chừng chỉ là viết bừa!

-- Bình tĩnh! Bình tĩnh một chút! Đừng hoảng hốt! Người kia nói không chừng không trả lời xong liền đi !

-- Không sai! Không sai! Tên kia nói không chừng chỉ là thấy đề mục quá khó, biết chính mình không làm được liền không chậm trễ thời gian mà thôi! Không cần bị y quấy nhiễu a!

Đông đảo phụ huynh ở ngoài cửa trông mòn mỏi con mắt, trong lòng nôn nóng bất an, mà lúc này, liền có một thiếu niên ôn hoà kiên định đi ra,

Trong phút chốc, nhiều phụ huynh tinh thần chấn động, phía sau đi về hướng Tạ Văn Hàm, trong ánh mắt tràn đầy nôn nóng,

"A, vị bạn học này, cậu như thế nào hiện tại liền ra rồi?"

"Vị bạn học này, cậu ra sớm như vậy, có phải đề không khó?"

"Vị bạn học này, cậu có nắm chắc không? Cậu cảm thấy đề khó sao? Cậu kiểm tra rồi sao?"

"Vị bạn học này......"

Rất nhiều phụ huynh vây quanh qua đây, ngươi một lời ta một lời mà đem Tạ Văn Hàm vây quanh ở trong, Thi Diệu Hi mặt đều đen một nửa, hắn nỗ lực đẩy đám phụ huynh này ra!

Ngược lại trong lúc xô đẩy, một người già thần sắc nôn nóng xoay đầu lại, phẫn nộ quát: "Cậu chen cái gì! Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là đến trước và sau sao? Phẩm chất đâu!"

Thi Diệu Hi mặt lại đen thêm, hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên bị người chỉ vào mũi hỏi phẩm chất!

"Chẳng lẽ mấy người đem một đứa trẻ mới thi xong ở bên trong liền có phẩm chất sao?" Thi Diệu Hi cắn răng nói, "Y cần nghỉ ngơi!"

"Anh có bản lĩnh thì đừng chen a!" Một phụ huynh khác quay đầu, không chút khách khí mà trợn trắng mắt.

Thi Diệu Hi: "......"

Thi Diệu Hi sắc mặt thập phần khó coi, đột nhiên vang lên một thanh âm thiếu niên trong sáng, "-- Chú Thi!"

Thi Diệu Hi theo bản năng mà nhìn qua đi, đối diện bộ dáng Tạ Văn Hàm đang mỉm cười,

"Phiền toái mọi người nhường một chút, phiền toái mọi người nhường một chút, cảm ơn," Tạ Văn Hàm khách khách khí khí mà nói, "Chú của cháu tới đón a."

"Được được được, đề không khó, nhóm cô chú khẳng định rất nhanh có thể thấy người ra."

"Vâng a, cháu có nắm chắc, con mấy người khẳng định cũng nắm chắc, đề thật sự không khó."

"Cảm ơn cô chú."

"Cảm ơn cảm ơn."

Tạ Văn Hàm rốt cuộc đi đến bên người Thi Diệu Hi, Thi Diệu Hi thế nhưng có cảm giác tim đập nhanh,

-- Thiếu niên trèo đèo lội suối vì hắn mà đến, ngửa đầu mỉm cười, trời đất lu mờ.

"Chúng ta về nhà."

Thật lâu sau, Thi Diệu Hi đờ đẫn nói.

Thiếu niên có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, hắn biết lời nói chính mình lúc này không thích hợp, nhưng hắn không thể khống chế,

-- Thiếu niên này, với hắn mà nói, chính là nhà.

Đưa thiếu niên rời đi, cảm nhận được những tầm mắt đổ dồn về phía hắn, Thi Diệu Hi thế nhưng phá lệ dâng lên một cổ kiêu ngạo,

-- Xem đi, đây là thiếu niên hắn thích, ưu tú như vậy.

Tình huống tương tự cũng xảy ra trong cuộc thi vật lý vào ngày hôm sau, nhưng lần này Thi Diệu Hi có kinh nghiệm, trước tiên là hộ giá Tạ Văn Hàm trước.

Sau khi vòng đấu loại chấm dứt, Tạ Văn Hàm cũng không có thả lỏng, hắn ngược lại so với trước kia còn vội hơn.

Hắn ở trên bàn sách càng là lấy một loại tốc độ đáng sợ, không còn giới hạn với toán học cùng vật lý, đề cập các môn học khác, trong đó nhiều nhất chính là sinh học cùng ngữ văn.

Thi Diệu Hi lo lắng sốt ruột, nghĩ thầm muốn khuyên nhủ, thân thể mới là mạng, sao có thể liều mạng như vậy?

Ngày buổi chiều, Thi Diệu Hi rốt cuộc tìm được cơ hội, nói bóng nói gió mà dò hỏi thiếu niên gần đây đang làm gì, Tạ Văn Hàm cười một chút, nói: "Cháu chuẩn bị cho cuộc thi học sinh trung học viết văn toàn cầu, chỉ coi văn lại có chút buồn chán, cho nên dùng sinh học cùng hóa học điều chỉnh một chút."

Thi Diệu Hi chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác mà nhìn thiếu niên tươi cười sáng như ánh mặt trời, lẩm bẩm nói: "......Vậy cháu cố lên."

Này bốn chữ vừa nói ra, Thi Diệu Hi hận không thể tát chính mình một cái, nhưng thiếu niên cười gật gật đầu, bộ dáng đẹp như vậy, hắn cái gì cũng không nói ra được,

...... Xem ra phải mời chuyên gia dinh dưỡng định một chút thực đơn, thiếu niên lao động trí óc lớn như vậy, cần bổ dưỡng tốt.

...Bằng không chính mình đi học trù nghệ?

Thi Diệu Hi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi cũng và đưa vào công việc.

"Đúng rồi chú," lúc này, Tạ Văn Hàm có chút ngượng ngùng mà cười nói, "Mấy ngày nay tới giờ, thật sự phi thường cảm tạ chú."

"Cháu cũng chậm trễ thời gian của chú rất lâu, hiện tại nên rời đi."

"Thật sự phi thường cảm tạ chú chiếu cố."

Thi Diệu Hi: --!!!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Diệu Hi: It's just a bolt from the blue!

Thi Diệu Hi: Tôi phải làm gì, tôi nên làm gì, tôi nên làm gì! ! !

Thi Diệu Hi: Chờ đợi đường dây cứu trợ! !

Thi Diệu Hi: Phần thưởng là một chiếc bánh bao!

Thi Diệu Hi: Chờ đợi đường dây cứu trợ! ! !

🐮🍬