Edit: An Ju

Hạ Tử Minh lập tức đáp lời: “Nói cũng đúng, vậy chúng ta buông bỏ tất cả, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên* mà những người Tu Chân không tìm được chúng ta để ẩn cư, từ này về sau biến mất trước mắt người đời, ngươi thấy sao?”

*Thế ngoại đào nguyên (世外桃源): Một nơi biệt lập với cảnh sắc đẹp, đầy đủ những thứ có thể đáp ứng nhu cầu của con người.

Hắn chỉ hy vọng có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ*.

*Thần tiên quyến lữ (神仙眷侣): Là một cặp đôi hiểu về nhau một cách sâu sắc, trao cho nhau những tình cảm đẹp nhất trong tâm trí con người, dù một trong hai người chết, người còn lại sẽ không bao giờ kết hôn lần nữa. Theo t thì trong giới ‘Đạo’ thì đây là một cặp đạo lữ lý tưởng nhất. (Trích từ baike.baidu và ý hiểu cá nhân của Ju)

“Được, ngươi nói gì cũng tốt, đi đâu cũng được.” Nhiếp Nghiêu nó với hắn, hiển nhiên được đồng ý ngay: “Chỉ cần có ngươi, có ta, ở đâu cũng là thế ngoại đào nguyên.”

Hắn nhếch miệng cười, trong mắt đều là sự mong đợi đối với tương lai: “Còn về những người đuổi giết chúng ta, chúng ta cứ nhốt họ ở bên ngoài, không cần để ý tới họ nữa, để bọn họ tìm chúng ta, cứ tìm mãi đến khi trời đất trở nên cằn cỗi và già đi, vùng vẫy trong phàm trần thế tục, lăn lộn trong cát bụi.”

“Được.” Hạ Tử Minh nhẹ nắm tay hắn, cảm thấy trong lòng mình ngọt đến phát ngấy.

Hai người ước hẹn tương lai, tình cảm lại tăng thêm một bậc.

Thời gian ba tháng nháy mắt đã hết, mắt Nhiếp Nghiêu sắp có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Hạ Tử Minh cũng đã chuẩn bị xong tâm lý báo cho hắn biết mình là Cố Trường Minh.

Đúng lúc này, Hạ Tử Minh lại đột nhiên nhận được lệnh triệu tập gấp của Phù Diêu.

Sư phụ Vân Hoa chân nhân của hắn đã xảy ra chuyện…

Lúc quyết định cao chạy xa bay với Nhiếp Nghiêu, Hạ Tử Minh cũng đã cắt đứt có thể nói là mọi liên hệ giữa hắn và Phù Diêu. Mà lệnh triệu tập gấp truyền đến mà Hạ Tử Minh vẫn có thể nhận được, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Vân Hoa chân nhân đã xảy ra chuyện… Hơn nữa còn là chuyện lớn…

Ân sư gặp chuyện không may, trong lòng Hạ Tử Minh đương nhiên là lo lắng không yên.

Lần này, dù cho hắn có không muốn trở lại thì hắn vẫn phải trở lại.

Mắt thấy mắt Nhiếp Nghiêu chỉ còn có ba ngày cuối là có thể nhìn thấy ánh sáng, Hạ Tử Minh cuối cùng vẫn chọn tạm rời đi.

“Sư phụ ta đã xảy ra chuyện, có việc gấp triệu tập ta trở lại. Xin lỗi, ta phải tạm rời đi mấy ngày rồi.” Trước khi Hạ Tử Minh đi, hắn đã phủ đầy kết giới, cấm chú bên ngoài nhà gỗ nhỏ của mình và Nhiếp Nghiêu để bảo vệ Nhiếp Nghiêu, nói như thế với Nhiếp Nghiêu.

Nhiếp Nghiêu rất bất an cau mày: “Ngươi—-”

Muốn nói lời ngăn cản Hạ Tử Minh rời đi, nhưng lại cảm thấy mình không hiểu đạo lý nên không nói nên lời.

“Ba ngày, tối đa ba ngày, ta đi rồi về ngay, không quá cũng không thiếu một ngày. Ta nhất định sẽ chạy về trong vòng ba ngày, để lúc mắt ngươi vừa nhìn thấy ánh sáng sẽ nhìn thấy ta đầu tiên.” Hạ Tử Minh biết tâm trạng hắn bất an, cũng đau lòng vô cùng, cầm lấy tay hắn liền cam kết như thế: “Ngươi chờ ta một chút, chờ ta nói một lời từ biệt với sư phụ ta và quá khứ của ta, được không? Ta thề, sau khi ta trở lại sẽ không rời xa ngươi nữa.”

Hắn không muốn rời xa Nhiếp Nghiêu, nhưng Vân Hoa gặp chuyện không may, hắn không thể không về.

Dù hắn không giúp được gì, thân làm đệ tử cũng muốn đích thân đến xem mới được.

Nghe những lời trao đổi tốt đẹp của người yêu, Nhiếp Nghiêu hiển nhiên không nói được chữ ‘không’, lúc này liền gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời lên tiếng trả lời: “Được, ta chờ ngươi quay lại.”

Hạ Tử Minh thấy hắn nhu thuận như vậy, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thương hắn, nhẹ hôn lên trán Nhiếp Nghiêu một cái, liền lập tức quyết đoán phủ một cấm chú cuối cùng lên nhà gỗ nhỏ, đạp kiếm rời đi.

Sư phụ và người yêu, hai bên đều cần hắn!

Hạ Tử Minh không có cách nào để phân thân, chỉ có thể vội đi vội về, chọn lựa sớm đi sớm về.

Hạ Tử Minh lòng như lửa đốt rời đi quá nhanh, lại chẳng hay hắn vừa mới mới ra khỏi cửa, ngay sau đó Nhiếp Nghiêu đang bám lấy khung cửa mò mẫm quay vào trong nhà lại đột nhiên nhíu chặt đôi mày.

Tâm ma đã bị chế trụ lúc Hạ Tử Minh ở bên cạnh hắn lại bắt đầu mê hoặc hắn nhập ma lần nữa.

Hạ Tử Minh cấp tốc chạy về Phù Diêu, muốn gặp Vân Hoa, lại biết được chuyện Vân Hoa đã bế quan từ chỗ các trưởng lão khác. Hạ Tử Minh lo lắng trong lòng, lập tức hỏi: “Trưởng lão, sư phụ thế nào rồi?”

“Trường Minh, tại sao ngươi giờ mới quay lại chứ? Sư phụ ngươi chỉ e là… e là đã tẩu hỏa nhập ma rồi.” Vị trưởng lão kia là chính mắt theo dõi quá trình trưởng thành của Cố Trường Minh, thái độ đối đãi với hắn không khác gì với đứa con của mình, vừa thấy Cố Trường Minh liền kêu than.

Hạ Tử Minh lập tức nhíu mày: “Sư phụ sao lại tẩu hỏa nhập ma được?”

Hắn khó mà tưởng tượng ra một nhân vật không khác gì tiên nhân như Vân Hoa chân nhân lại bị tẩu hỏa nhập ma.

“Trấn Tà Tháp bị phá, ma khí trong tháp tràn ra ngoài, làm hại muôn dân, sinh ra yêu ma, chỉ có dùng Ma Đạo Thiên Thư phong ấn lại lần nữa mới có thể đóng Trấn Tà Tháp. Ma khí trong Trấn Tà Tháp mạnh mẽ, ta và các vị trưởng lão khác cùng chưởng môn đều đã thử qua hết, nhưng đều không thể lay chuyển được chút nào… Đúng vào lúc này, trưởng lão cầm quyền xuất quan, thấy những người khác không thể chống lại, thân là người có tu vi cao nhất Phù Diêu ta, trưởng lão cầm quyền liền đứng ra phong ấn Ma Đạo Thiên Thư và Trấn Tà Tháp.” Trưởng lão đó mặt ủ mày chau, nói: “Trưởng lão cầm quyền vào trong tháp nửa tháng, mặc dù đúng là đã phong ấn được Trấn Tà Tháp và Ma Đạo Thiên Thư, nhưng đồng thời lại bị ma khí xâm nhập, lý trí tan biến hoàn toàn, tẩu hỏa nhập ma… Ta cùng với chưởng môn và các trưởng lão khác đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp mới có thể khiến trưởng lão tạm bình tĩnh lại, nhưng muốn giải quyết triệt để thì lại khó.”

Hạ Tử Minh nhăn mày, tâm trạng hoảng hốt: “Sao… Sao lại như thế?”

Rõ ràng ở kiếp trước, dựa theo nội dung thế giới gốc, sau khi Trấn Tà Tháp bị phá, Nhiếp Nghiêu rơi xuống vực sâu không đáy rồi nhập ma, hoàn toàn không có đoạn nội dung liên quan đến Trấn Tà Tháp như vậy, càng không có chuyện Vân Hoa tẩu hỏa nhập ma này.

Nhưng hiện tại…

Hiện tại, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chẳng lẽ hắn đã đi nhầm bước quyết định nào đó, nên hại đến những người khác và Vân Hoa hay sao?

Hạ Tử Minh biết vậy nên áy náy vô cùng.

“Trưởng lão cầm quyền có tu vi cao hơn chúng ta, công pháp tu hành cùng khác chúng ta, lúc trước, lúc chưởng môn tiền nhiệm còn thì có nói qua hắn phát hiện công pháp tu hành của trưởng lão cầm quyền hơi có vấn đề, dù thế nào cũng không được động tình, động dục, cần phải thực sự lãnh tình, lãnh tâm, thanh tâm quả dục mới có thể bình an vô sự…” Trưởng lão nọ thở dài một cái: “Hiện tại có lẽ trưởng lão cầm quyền đã có chút sai lầm trong khi tu hành, nảy sinh tâm ma, bây giờ lại ở trong tháp bị ma khí nhiễm thân, kích phát tâm ma nên mới bị như vậy.

Hạ Tử Minh lập tức căng thẳng: “Vậy … Đã như vậy rồi, có cách hóa giải nào không?”

“Cách thì cũng có.” Trưởng lão đó nói.

Hạ Tử Minh thấp tha thấp thỏm: “Cách gì?”

“Nhưng trước hết chúng ta cần phải biết tâm ma của trưởng lão cầm quyền là vì cái gì, sinh ra từ đâu… Tạm thời cứ mang đến cho hắn hết những thứ hắn muốn, thỏa man dục vọng trong tâm ma của hắn, đợi sau khi hắn bình tĩnh hẳn lại, mới có thể sắp xếp lại, tìm cách khác.” Trưởng lão nhíu chặt đôi mày, mặt mày ủ dột: “Nhưng bây giờ chúng ta căn bản cũng không biết tâm ma của trưởng lão là vì cái gì?”

Hắn thở than: “Nói gì đến việc tạm thời thỏa mãn dục vọng của hắn, đưa hắn trở về như bình thường?”

Hạ Tử Minh nhíu chặt lông mày.

Cảm thấy cực kỳ băn khoăn với tình huống hiện tại của Vân Hoa.

“Trường Minh, ngươi là đệ tử của trưởng lão cầm quyền, ngày thường lại ở cạnh hắn nhiều nhất. Ngươi có biết sư phụ ngươi có ham mê, mong muốn cái gì nhất, thứ có thể khiến cho hắn nhập ma là gì không?” Trưởng lão kia nhìn về phía Hạ Tử Minh hỏi dò, dường như đang đem mọi mong muốn ký thác lên người hắn vậy.

Nhưng đối mặt với sự kỳ vọng của hắn, Hạ Tử Minh lại chỉ có thể khiến hắn thất vọng, lắc đầu nói: “Đệ tử… cũng không biết tâm ma của sư phụ là do cái gì.”

Một nhân vật như tiên nhân như Vân Hoa vậy sao lại có tâm ma được chứ?

Hạ Tử Minh lật tung ký ức của Cố Trường Minh lên hết, tổng kết lại kết quả quan sát Vân Hoa, quả thực cảm thấy là người này chính là một vị tiên phong đạo cốt*, vô dục vô cầu.

*Tiên phong đạo cốt (仙风道骨): phong thái, cốt cách của bậc tiên nhân.

Căn bản không tưởng tượng nổi một nhân vật như vậy lại có chấp niệm mà còn tẩu hỏa nhập ma đối với một thứ gì đó.

Trưởng lão kia biết Vân Hoa thường ngày kiệm lời cũng không có ôm nhiều hi vọng đối với Hạ Tử Minh, chỉ là hỏi tượng trưng hắn một câu rồi thôi.

Đối với sự biến mất hơn nửa năm của mình, Hạ Tử Minh lấy chuyện vô tình thấy một bí cảnh, chỉ lo tu hành, quên mất những chuyện khác làm lý do cho qua chuyện.

Đối với người tu hành, tu hành mới là chuyện quan trọng nhất… Bởi vậy, cách nói lần này của Hạ Tử Minh thực ra lại chưa từng khiến người hoài nghi.

Hạ Tử Minh ôm tâm trạng lo lắng cho Vân Hoa quay về nơi ở đã lâu không trở lại, Tiểu Hắc Xà lúc trước hắn nuôi, không, hiện tại là Tiểu Hắc Giao đã lớn bằng linh thú bắt đầu bay ra từ trong phòng đón hắn.

8 năm không gặp, Tiểu Hắc Giao đã lớn, trở thành Đại Hắc Giao rồi, trên đầu mọc sừng không nói, ngay cả dưới thân cũng mọc ra bốn chân.

Mơ hồ đã có dáng vẻ của rồng.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Hạ Tử Minh không nhận ra được, lần thứ hai nhìn lại vẫn hơi không dám nhận, nhìn đến lần thứ ba mới cất tiếng: “Là ngươi à, Tiểu Hắc. 8 năm rồi, ta bế quan 8 năm, xuất quan rồi lại chưa từng trở về, vốn tưởng là ngươi sớm đi rồi, không ngờ ngươi vẫn ở đây.”

Tiểu Hắc Giao bay đến cạnh người hắn dùng đầu cọ cọ dưới tay hắn, như đang oán giận Hạ Tử Minh vì sao lại rời xa nó lâu như vậy. 8 năm không gặp, cách nó đối xử vô cùng thân thiết với Hạ Tử Minh lại chẳng hề thay đổi.

Hạ Tử Minh đưa tay sờ đầu được phủ lớp vảy đen nhưng lại không nói gì.

Hạ Tử Minh dẫn nó vào trong núi rừng, chính là đang tái hiện lại tình cảnh năm đó mình phóng sinh Tiểu Hắc Xà đã được trị khỏi. Tiểu Hắc Giao ngây thở nhìn hắn như không hiểu vì sao vừa trở lại đã đuổi mình đi, lại dùng đầu mình cọ mạnh vào tay Hạ Tử Minh, thay đổi cách làm nũng biểu thị mình không muốn rời đi.

Nhưng lần này, tâm ý của Hạ Tử Minh cũng đã dứt khoát, kiên định, đẩy Tiểu Hắc Giao ra một lần nữa: “Ngươi đi đi, ngươi đã trưởng thành, không cần ta che chở, có thể chăm sóc mình thật tốt rồi. Mà ta cũng không thể chăm sóc ngươi được nữa.”

Tiểu Hắc Giao không muốn đi, chỉ lưu luyến quấn vòng quanh hắn.

“Đừng làm nũng nữa, ta biết người có linh tính, có thể nghe hiểu được.” Hạ Tử Minh sờ sờ đầu hắn, lai không cho nó làm nũng nữa: “Ta cũng tính đi, sau này không có ý định quay lại. Ta có người yêu rồi, không thể chăm sóc ngươi được nữa… Tự ngươi sống cho tốt, hi vọng lần sau lúc chúng ta gặp lại, ngươi có thể lịch kiếp thành công, biến thành Thần Long.”

Tiểu Hắc Giao là linh sủng đầu tiên hắn nuôi, hắn đối với nó không phải là không có cảm tình.

Nhưng thế gian nào có bữa tiệc nào không tan, chỗ hắn và Nhiếp Nghiêu đi không hợp mang theo Tiểu Hắc Giao, cũng không có lợi cho việc tu hành của Tiểu Hắc Giao.

Đã có duyên gặp, thì cũng có duyên rời… Đã đến lúc hắn và Tiểu Hắc Giao nên nói ‘tạm biệt’ rồi.

Tin rằng dựa vào năng lực bây giờ của Tiểu Hắc Giao, tự hắn cũng có thể sống rất tốt.

Lần này, Tiểu Hắc Giao như đã nghe hiểu lời hắn nói, phóng lên cao, bay vòng quanh trên đầu hắn, tỏng miệng còn phát ra tiếng rên ‘hu hu’, giống như Tiểu Hắc bị bỏ rơi.

Trên trời không sấm không sét, lại đột nhiên đổ mưa.

Giao (Thuồng luồng) là loại sinh vật giống rồng, Hạ Tử Minh biết đây là nước mắt của Tiểu Hắc Giao.

Nhưng hắn đã đưa ra lựa chọn, vẫn hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại: “Ngươi đi đi, duyên phận chúng ta hết rồi.”

Tiểu Hắc Giao phóng lên cao, bay đến chỗ bầu trời xa hơn, rất nhanh đã biến mất.

Chỉ là, khác với mấy lần trước, Tiểu Hắc Giao lúc này sẽ không quay về nữa.

Vào ngày thứ hai Hạ Tử Minh trở về, Vân Hoa bị tẩu hỏa nhập ma xuất quan, Hạ Tử Minh lập tức đi cầu kiến hắn, Vân Hoa lại lấy tâm tính bất ổn, tâm tình dễ bị kích động làm lý do chặn hắn ở ngoài cửa.

Hạ Tử Minh quỳ trọn hai ngày ở ngoài cửa, Vân Hoa cuối cùng vẫn không chịu gặp hắn.

Hạ Tử Minh nghĩ đến ước định ba ngày với Nhiếp Nghiêu sắp đến hạn, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Vân Hoa, nhưng vẫn quyết định về trước tìm Nhiếp Nghiêu để nói cho hắn biết thân phận của mình, rồi suy nghĩ tìm cách xử lý tình trạng tẩu hỏa nhập ma của Vân Hoa cho kỹ hơn sau.

Hạ Tử Minh vội vàng đạp kiếm quay về, không ngờ còn chưa nhìn thấy Nhiếp Nghiêu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đệ tử của Phù Diêu cả người toàn máu lật mình bò ra bên ngoài, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

“Thế này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Hạ Tử Minh lập tức cả kinh.

Đệ tử kia đã hấp hối, nhìn thấy Hạ Tử minh lập tức vừa hộc máu vừa nói: “Đại sư huynh, bọn ta… bọn ta truy được tung tích của Thiên Ma chuyển thế Nhiếp Nghiêu rồi, Nhiếp Nghiêu, hắn… hắn đã hoàn toàn nhập ma, đoạt được Ma Thần Lực, đám người Diệp sư huynh còn có gần trăm người Phù Diêu ta và những người thuộc môn phái khác phát hiện ra tung tích của Nhiếp Nghiêu đều đã bị ma đầu kia giết…”

“Cái gì?” Hạ Tử Minh nghẹn lại.

Người sư đệ kia thê lương gọi một tiếng: “Sư huynh…” Sau đó liền tắt thở trong lòng Hạ Tử Minh.