Tuy nói, gần vua như gần cọp, nhưng Hạ Tử Minh vốn là đứa con được hoàng đế yêu thương nhất, cũng không quá sợ hoàng đế.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Ngự Thư Phòng.

Khi Hạ Tử Minh được tiểu thái giám đón vào, Cố Sâm đang mặt mũi bầm dập quỳ gối trên mặt đất, đùi còn bọc băng gạc, có thể thấy được Cố đại nhân thật sự là không nương tay.

Cha mẹ anh trai Cố Sâm đều ở đây cả, thấy Hạ Tử Minh tiến vào Cố lão gia còn không nhịn được ngẩng đầu giận dữ lườm Hạ Tử Minh một cái. Có lẽ ông cảm thấy vị tiền Hoàng thái tử không đáng tin cậy này dạy hư con trai mình.

Hạ Tử Minh thản nhiên đi vào thư phòng, thấy người nhà họ Cố liền giả vờ giả vịt hỏi:

- Chuyện gì thế này? Phụ hoàng, sao cả nhà Cố đại nhân đều ở đây thế ạ?

Hoàng đế thấy hắn tiến vào lập tức nói cho hắn nghe từ đầu đến cuối câu chuyện:

- Lão đại, con nói con cùng đứa nhỏ nhà họ Cố rốt cuộc là sao lại thế này? Bây giờ người ta vì con mà cãi nhau với cả người nhà kia kìa! - Lão Hoàng đế làm ra vẻ công bằng vô tư, tuyệt đối không thiên vị, giống như muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Cố vậy.

Hạ Tử Minh: "..."

Giờ phút này, hắn cảm thấy lão hoàng đế tuyệt đối không anh minh thần võ chút nào, mà giống ông bố khổ sở có đứa con bất hiếu làm lớn bụng con gái nhà người ta, bị tìm đến cửa nên không thể không giải quyết thay nó vậy.

- Bẩm phụ hoàng, nhi thần.. Nhi thần không biết gì cả. - Hạ Tử Minh không nhìn Cố Sâm, bất chấp trả lời như thế.

Cho dù Cố Sâm làm cái gì đi chăng nữa, nếu bọn họ đã cắt đứt thì tuyệt đối sẽ không nối lại tình xưa. Hơn nữa, Hạ Tử Minh cũng không phải dễ dàng bị người ta tùy ý đắn đo áp chế.

Hạ Tử Minh nói lạnh lùng như vậy, Cố lão gia lập tức biến sắc. Ông tuyệt đối không nghĩ tới, con trai mình vì Hạ Tử Minh biến thành như vậy, vị tiền Hoàng thái tử này cư nhiên có thể nói ra lời này.

Hạ Tử Minh nhìn ra được, nếu không có thiên tử ở phía trước, hắn lại là thân vương.. vị Cố lão gia này cơ hồ sắp xông lên đánh hắn!

Nhưng thì sao cơ chứ?

Vô luận là hắn hay Lệ Thái Tử đều chưa từng làm gì có lỗi với Cố Sâm, người sai vẫn luôn là Cố Sâm. Bởi vậy, Hạ Tử Minh cũng không sợ cái gì, thẳng lưng nhìn lại Cố lão gia.

- Thứ hỗn trướng, người ta vì con biến thành như vậy, con cư nhiên dám trả lời trẫm cái gì cũng không biết? Nghe giống cái gì? - Lúc này đến lão hoàng đế cũng nhìn không được, giả vờ tức giận ném chén trà vào Hạ Tử Minh, quở mắng.

Hạ Tử Minh không dám cãi lại, ngậm chặt miệng tùy ý lão hoàng đế răn dạy, nhưng khí thế không giảm, rõ ràng không chỉ không thấy mình sai còn không có ý định chịu trách nhiệm.

Người nhà họ Cố tức muốn chết, nhưng ngại với hoàng đế ở đây nên cũng không dám nói thêm cái gì.

Lão hoàng đế mắng xong Hạ Tử Minh, nhìn về Cố Sâm lập tức thay đổi thành một vị trưởng bối hiền từ hòa ái, mềm giọng hỏi:

- Ngươi cùng An Thân Vương rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi đừng sợ, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, An Thân Vương không dám làm bậy.

Hạ Tử Minh lúc trước cùng Cố gia nhị công tử đi lại cực thân mật, hai người thường xuyên ngủ chung một giường, chuyện này lão hoàng đế cũng có nghe nói.

Lúc trước không thấy gì, nhưng sau khi Hạ Tử Minh công bố mình chỉ thích nam tử, ngài cũng không thể không nghĩ nhiều.

Vốn dĩ lúc sự tình bị Cố Văn nói đến trước mặt, lão hoàng đế còn nghĩ nếu hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, mình tới tứ hôn cũng không phải không thể mới gọi Hạ Tử Minh tới.

Ai biết con mình lại bộ dạng lưu manh, nói rõ là chơi đủ rồi không muốn chịu trách nhiệm như vậy cơ chứ? Lão hoàng đế cho dù là ngôi cửu ngũ cũng không thể hùng hổ dọa người, chỉ đành hòa ái dễ gần chủ trì công đạo cho Cố Sâm.

- Phụ hoàng! - Hạ Tử Minh bất mãn kêu lên, muốn mở miệng cắt lời lão hoàng đế.

Lão hoàng đế lạnh lùng trừng, tức giận nói:

- Nơi này không có chỗ cho con nói chuyện! Câm miệng cho trẫm!

Hạ Tử Minh đành phải ngậm miệng.

- Cố gia hài tử, ngươi nói đi - Thấy Hạ Tử Minh ngậm miệng, lão hoàng đế mới khôi phục vẻ ôn hòa nhìn Cố Sâm.

Cố Sâm kéo cái chân chưa khỏi hẳn tiến về phía trước một bước, quỳ xuống cao giọng nói:

- Bẩm bệ hạ, là thần thầm thương trộm nhớ An Thân Vương điện hạ từ lâu, điện hạ thật sự không biết gì hết!

- Ngươi thầm thương trộm nhớ An Thân Vương, hết thảy An Thân Vương đều không biết? - Lão hoàng đế nhìn kĩ Cố Sâm.

Cố Sâm không chút do dự trả lời:

- Vâng!

Khi một người chân chính yêu một người khác, cho dù đối phương có mạnh mẽ đến thế nào đều muốn bảo hộ người đó ở sau lưng mình, che mưa chắn gió cho người đó.

Mà hiện tại, Cố Sâm bắt đầu mới hiểu..

Hiện tại chàng coi trọng Hạ Tử Minh hơn cả chính bản thân mình.

- Thần không nghĩ tới huynh trưởng sẽ hiểu lầm, đem gièm pha trong nhà kéo trước mặt bệ hạ, làm bệ hạ chê cười. Đây đều là lỗi của thần, không liên quan gì đến An Thân Vương điện hạ cả, xin bệ hạ trách phạt! - Cố Sâm hành lễ với hoàng đế, gánh tất cả trên vai mình.

Chàng không muốn biến mọi chuyện thành như vậy, chỉ là nói với người nhà một câu. Không nghĩ tới phụ thân cư nhiên thật sự muốn đánh chết chàng, huynh trưởng lại cho rằng chàng cùng Hạ Tử Minh đã ở bên nhau, vì cứu chàng mới đem sự tình thọc tới chỗ hoàng đế. Hiện tại Cố Sâm đều không biết nên đối mặt với Hạ Tử Minh như thế nào.

Lão hoàng đế không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Cố Sâm. Một hồi lâu sau, khi ngoại trừ Hạ Tử Minh, toàn bộ người trong thư phòng đều trán ướt mồ hôi lạnh, thấp thỏm bất an, hoàng đế mới lại mở miệng:

- Cố gia hài tử, nếu ngươi yêu thương lão đại, An Thân Vương lại chưa kết hôn, trong phủ đúng lúc thiếu người quán xuyến, hay là..

Đây là muốn tứ hôn!

Tất cả mọi người đều nghe ra ý lão hoàng đế.

- Phụ hoàng! - Hạ Tử Minh bất mãn kêu lên.

Lão hoàng đế không vui lườm hắn một cái:

- Câm miệng!

- Phụ hoàng, ngài đừng tùy ý tứ hôn! - Hạ Tử Minh cho dù mang tội phạm thượng cũng vẫn nói ra lời mình muốn nói.

- Vì sao trẫm không thể? - Lão hoàng đế đã bực bội đến cực điểm, đập bàn rồi mắng - Con không muốn làm Hoàng thái tử, không thích nữ nhân, trẫm đều chiều con! Sao nào? Bây giờ, trẫm làm thiên tử, làm phụ hoàng con mà không có cả tư cách tứ hôn cho con hả? Con thích nam nhân, trẫm tứ hôn cho con cũng là nam tử, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Hạ Tử Minh không chịu thua

- Phụ hoàng, nhi thần cho dù thích nam nhân, nhưng không phải nam nhân nào cũng thích!

Hắn vừa nói ra, mọi người ở đây đều biến sắc.

Cha mẹ Cố Sâm càng hổ thẹn đến cực điểm.

Hạ Tử Minh không chút động lòng, vẫn thẳng tắp đứng đó.

- Làm càn! Ở đây không đến lượt con nói chuyện! Không thích Cố khanh, thế con thích cái dạng gì? Đám con hát hạ tiện trong phủ con ấy hả? - Lão hoàng đế tức muốn hộc máu, cầm một cái bình hoa ném vào người Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh đứng yên ở đó, tùy ý ngài ném.

Cố Sâm hoảng hốt đứng lên, cư nhiên lại thay Hạ Tử Minh chặn lại cú đánh này, cao giọng nói:

- Bệ hạ bớt giận, bệ hạ, thần không muốn An Vương điện hạ khó xử, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh, đừng làm khó điện hạ!

Bình hoa nện ở trên người Cố Sâm khiến tất cả mọi người sửng sốt. Ngay cả thái độ của Hạ Tử Minh cũng không cứng rắn như vừa nãy nữa.

- Ta không cần ngươi giả mù sa mưa! - Nhưng chỉ nháy mắt, hắn lập tức lại trở nên lạnh lùng xa cách.

Lệ Thái Tử đã không còn, hắn không có tư cách tha thứ cho Cố Sâm.

Hắn càng như vậy, lão hoàng đế liền càng tức giận, đập bàn lườm Hạ Tử Minh, nói:

- Ý chỉ đã ban trẫm tuyệt đối sẽ không thu hồi! Trẫm chẳng những muốn Cố Sâm làm Vương phi của con, còn muốn đám oanh oanh yến yến kia đều cút sạch. Con nghĩ mình không còn là Hoàng thái tử nữa liền có thể không bận tâm đến mặt mũi hoàng gia, có thể tùy ý làm bậy hay sao? Con nhìn lại chính mình đi, đều sống thành cái dạng gì rồi? Chờ Cố khanh gả đến vương phủ, mọi việc trong phủ đều do Cố khanh định đoạt, chỉnh lại quy củ phẩm hạn của con đi! - Hoàng đế giận không thể át.

Lão hoàng đế đối với việc kết hôn của Hạ Tử Minh quả thực là buồn thối ruột. Sau khi Hạ Tử Minh nói rõ chỉ thích nam tử, lão hoàng đế liền càng sầu, cho dù Hạ Tử Minh không thể cưới nữ nhân, không có hài tử, ngài vẫn hy vọng Hạ Tử Minh có thể có một người gắn bó bên nhau mà sống, chứ không phải lẻ loi hiu quạnh như thế.

Nhưng là có lo nữa cũng không thể tùy ý chỉ hôn.. Ngài không biết người ta có thích nam tử hay không, nếu tùy tùy tiện tiện làm hai vợ chồng nhìn nhau chán ghét thì cũng không hay.

Bởi vậy, sau khi Cố Sâm xuất hiện, lão hoàng đế quả thực là vui vẻ vô cùng, người gia thế tốt, phẩm hạnh đoan chính, còn thích con mình như Cố Sâm, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy!

Vốn dĩ nhà họ Cố có ý lên án trưởng tử của mình, lão hoàng đế còn đối Cố Sâm có chút phê bình kín đáo. Nhưng nhìn thấy Cố Sâm ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, không nói xấu Hạ Tử Minh nửa chữ, lão hoàng đế cảm thấy không thể bỏ lỡ Cố Sâm, nhất định phải bắt Hạ Tử Minh thành hôn cùng hắn mới được.