Âu Bằng lập tức tránh ra phía xa, mặt sung huyết đỏ bừng, tầm mắt không biết nhìn vào chỗ nào, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bọn họ... Bọn họ... Sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Sẽ không, nhiều nhất chỉ đánh gãy chân bọn họ!” Cảm giác áp bách trên người Lam Bối Nhi càng ngày càng nặng, giống như thấy người đàn ông có vẻ không biết làm thế nào, cô không kiên nhẫn lại nói một câu: “Không tính tôi, bọn họ đã hãm hại năm nữ sinh rồi!”

Âu Bằng lập tức hiểu rõ lần này là nữ sinh trước mắt thiết kế hai tên côn đồ kia sập bẫy, anh có một chút ấn tượng tốt với cô bé này.

“Như thế nào? Còn không đi?” Lam Bối Nhi có chút không kiên nhẫn, cô cũng đã giải thích như thế rồi sao người đàn ông này còn ngây ngốc.

“Kia... Đường về nhà anh không ở bên này, là bên kia!” Hướng họ đi không phải là đường về nhà anh, trễ thế này không để anh đi về còn định đi đâu?

Lam Bối Nhi trầm mặc không nói nhìn Âu Bằng, rồi mới dắt tay anh đi thẳng theo hướng anh chỉ.

“Này này... Này, vì sao em lại muốn đến nhà anh vậy?”

“Em là ân nhân cứu mạng của anh, yêu cầu báo đáp của em chính là đến nhà anh uống ly nước!”

“A?”

Lam Bối Nhi bất động thanh sắc đánh giá một chút, nhà Âu Bằng không lớn lại có vẻ đặc biệt ấm áp. Nhưng mà bồn hoa bên cửa sổ có chút khô vàng, hơn nữa trên mặt đất có một lớp tro bụi hơi mỏng chứng tỏ chủ nhân đã thật lâu không nghiêm túc quét dọn nhà cửa.

Cô đặt mông ngồi ở trên sô pha giống như đại gia, nhấc chân bắt chéo, ngón tay ở đầu gối giống như chuyển động. Âu Bằng nhìn hành động của cô, đôi môi hơi mấp máy cuối cùng vẫn không nói cái gì, bưng một ly hồng trà, không tiếng động đặt xuống bàn, mất tự nhiên đứng ở bên cạnh.

“Tên họ, tuổi, hôn nhân, công tác đều kỹ càng tỉ mỉ nói một lần.” Lam Bối Nhi bưng hồng trà lên, tư thái ưu nhã nhấp một ngụm, một chút đều không giống như chị đại.

“A?” Âu Bằng có chút không kịp suy nghĩ, muốn hỏi vì sao nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lười biếng lại sắc bén của Lam Bối Nhi, anh nuốt nghi hoặc xuống: “Âu Bằng, năm nay 28 tuổi, trước mắt ly dị, công việc là thợ bánh ngọt ở quán cà phê Hoa Viên.”

“Lam Bối Nhi, năm nay 18 tuổi, trước mắt độc thân, là học sinh lớp 12 ở trường trung học Linh Lan.”

“Hiện tại đã khuya, em không định về nhà sao?” Có lẽ là ánh mắt quá mức chuyên chú, đôi đồng tử đen như mực phát sáng kinh người, anh không được tự nhiên quay đầu, lại một lần nữa có ý định thay đổi đề tài.

“Ba em nói em cút đi, còn ném hết đồ của em đi, em không trở về được, anh sẽ để em ở lại đây chứ?” Lam Bối Nhi đứng yên trước mặt Âu Bằng, hơi ngẩng đầu nhìn anh.

Anh vốn định nói giữa cha với con không có cách đêm thù, nói không chừng người nhà của cô đang vì tìm không được cô mà lo lắng đấy. Nhưng Lam Bối Nhi mặt vô biểu tình nói chính mình bị vứt bỏ, biểu tình như vậy nhìn thế nào cũng giống như là cô đang vô cùng chật vật duy trì một chút tôn nghiêm còn lại của bản thân. Cô bé mới vừa 18 còn không cao đến đầu vai của anh, vẫn là một đứa trẻ, lòng anh mềm nhũn, lập tức đồng ý rồi.

Sau khi người đàn ông đồng ý cho cô ở lại, cô vui mừng ôm lấy cổ của anh, cả người treo trên người anh, vùi đầu vào vai anh nói: “Em đã biết anh tốt nhất, anh là người đầu tiên giúp đỡ em đó.”

Âu Bằng lập tức kéo cô bé xuống, lấy cớ muốn đi làm bữa ăn khuya, chạy trốn tới nhà vệ sinh. Nhưng trong đầu anh luôn luôn nghĩ đến khuôn mặt vô cùng đáng thương của cô, giọng điệu nỉ non khi nói anh là người đầu tiên giúp đỡ cô cùng với xúc cảm mềm mại trong nháy mắt cô dựa lên người anh cùng mùi hoa hồng không thể quên được.

Lam Bối Nhi cười cười, vô cùng dụ hoặc liếm liếm khóe miệng, cô có hiểu được nguyên thân vì sao sẽ thích Âu Bằng.

Thật là một người đàn ông vừa nhìn đã muốn ăn luôn mà!