Editor: QR - diendanlequydon

Lý Thấm Tuyết thấy anh chậm chạp không đáp, gấp không chờ nổi hơi nức nở khóc lên, Âu Bằng thấy vậy càng giống như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đi cũng không được, không đi cũng không được, vô cùng xấu hổ tiếp nhận ánh mắt chăm chú của mọi người.

“Âu Bằng, xảy ra chuyện gì thế?” Lam Bối Nhi giống như muốn tuyên bố chủ quyền, kéo tay Âu Bằng.

Người bên cạnh lập tức hiểu ra trong nháy mắt, đây là hai người phụ nữa tranh giành một người đàn ông nha! Xem diễn không chê chuyện lớn, mọi người làm bộ vừa nói vừa cười, trên thực tế không dấu vết tới gần ba người họ, khóe mắt quan sát mọi chuyện xảy ra.

Nhưng mà hai người phụ nữ vừa đứng cạnh nhau lập tức đã thấy rõ cao thấp! Một người là hoa lan quý phái, một người là hoa dại ven đường. Mặc cho là ai đều sẽ chọn Lam Bối Nhi tuổi trẻ xinh đẹp hơn rất nhiều chứ không phải nhìn vẻ mặt vô cùng tiều tụy Lý Thấm Tuyết.

“Lam tiểu thư, không có chuyện gì, tôi chỉ tới... Tới chúc hai người hạnh phúc...” Ánh mắt rưng rưng lại vô cùng thâm tình nhìn Âu Bằng, giống như có vài phần thâm tình, vài phần không nỡ lại thêm vài phần chua xót, khi nhìn thấy Lam Bối Nhi bày ra sự kiêu ngạo, thân hình đơn bạc của cô hơi run lên, giống như nhớ tới chuyện gì vô cùng sợ hãi.

Trong nháy mắt mọi người xung quanh bổ não ra một câu chuyện về một thiên kim nhà giàu xinh đẹp cường thế, ỷ mình nhiều tiền đoạt đi ông xã nhỏ đẹp trai của một cô gái đàng hoàng nhu nhược, lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, yên lặng cảm thán tại sao bản thân lại không gặp được chuyện tốt như vậy chứ! Rồi sau đó càng vui vẻ xem diễn, nếu có hạt dưa thì tốt biết mấy ~

“Vậy sao? Hiện tại cũng đã nhìn thấy, cô có thể đi rồi, cửa lớn ở bên kia, không tiễn!” Ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, lời nói hào phóng không hề khách khi khiến Lý Thấm Tuyết run lên, nhưng mặc kệ là ai cũng đều nhận ra trong lời nói của Lam Bối Nhi chỉ có khinh thường và khinh thường.

Những người đứng xem diễn đều không phải người thường, phần lớn cũng đều là người quen biết Lam Bối Nhi, đối với tính nết của cô cũng hiểu sơ sơ. Đối với những người như bọn họ mà nói, có rất nhiều chuyện bọn họ không nói chẳng qua không nghĩ so đo, sợ làm mất thân phận, xem tình hình như thế này xem ra là người tới gây chuyện mà Lam Bối Nhi tự giữ thân phận, không tiện so đo trong buổi tiệc hôm nay.

Lúc này Âu Bằng cũng đã nhận ra, tuy rằng anh không thích bắt nạt phụ nữ nhưng so sánh với nhau, anh càng không thích cô bé của mình tức giận, chịu ủy khuất.

“Anh tin tưởng anh và Bối Nhi ở bên nhau sẽ càng hạnh phúc! Sau này em hãy tìm một người tốt, sống thật tốt cạnh người ta, đừng... Bỏ đi, em đi đi!”

Những lời nói này của Âu Bằng có thể nói bôi đen rất đẳng cấp, lời nói tỉnh lược kia thế nào cũng nghe ra người phụ nữ này làm sai nên mới khiến bọn họ không thể ở cùng nhau!

Lúc này cuối cùng trên mặt Lý Thấm Tuyết nhịn không được có chút vặn vẹo, cô thế nào cũng không thể tưởng được bọn họ lại có phản ứng này, còn bôi đen hình tượng của cô! Nhưng đã diễn vẫn phải diễn tròn vai, trong mắt cô chứa đựng nước mắt rời đi, trong lòng lại hung hăng nhớ kỹ lúc này! Nghĩ đến những thứ cô đã chuẩn bị phía sau, cô không khỏi đắc ý nhìn Lam Bối Nhi, cô cũng không tin cô trị không được đứa con nít ranh này!

Lam Bối Nhi cũng mặc kệ những suy nghĩ đang quay cuồng của Lý Thấm Tuyết, đối với biểu hiện của Âu Bằng, cô thật sự quá vừa lòng! Có thể khiến người đàn ông này nói ra những lời vô tình kia chứng minh trong lòng anh, cô càng quan trọng hơn, nghĩ đến sự thật này cô đi đường cũng nhẹ nhàng bay bổng.

“Âu Bằng, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt!” Thần sắc Lam Bối Nhi kiên định, vỗ ngực bảo đảm: “Sau này anh phải ở nhà giúp vợ dạy con, em sẽ nuôi anh!”

Âu Bằng dở khóc dở cười, những lời này chẳng lẽ không phải nên do anh nói sao? Nhưng trong lòng ngăn không được sự ấm áp khiến anh cười càng dịu dàng: “Được, anh chờ em nuôi anh!”